Chương 20: Lạt Tử Kê

Thỏ và gà rừng đều được nhốt ở trong l*иg, thỏ có một đực một cái, trước tiên giữ lại chờ sinh thỏ con. Gà rừng có một con mái, còn lại đều là trống.

Điền Tuệ hái được một chút rau dại cho thỏ và gà rừng ăn, chúng nó bây giờ đều đang ăn uống say sưa có vị, còn chưa biết vận mệnh của chúng nó.

Mục Thu lấy ra một con gà rừng, con gà rừng này đầu rất to, còn rất tốn sức.

Điền Tuệ:"Tiểu Thu, ngươi muốn gϊếŧ gà sao?"

Mục Thu:"Ưm, gϊếŧ làm lạt tử kê (gà xào ớt khô), còn lại giữ để bán.

Điền Tuệ:"Được, ta đi nấu nước."

Điền Tuệ xoay người đi nấu nước, Mục Thu nhìn những tiểu khả ái này, từ trong không gian lấy ra một chút nước linh tuyền đút cho chúng nó."

Hai con thỏ ôm lấy tay Mục Thu liếʍ, liếʍ đến không sót một tia giọt nước mới buông ra, Mục Thu lại đem nước linh tuyền tưới lên lá cải, bọn gà rừng chen lên trước mổ.

Mục Thu:"Các ngươi phải ăn thật tốt, như vậy mới có thể lớn lên mập mạp, còn phải sinh nhiều chút, đẻ nhiều trứng, ta sẽ cho các ngươi uống nước nha."

Mục Thu đem con gà rừng kia đi tìm Hoà Bình, có lẽ là vì mới vừa uống nước linh tuyền cho nên này con gà rừng này rất thích Mục Thu, cũng không giãy giụa.

Mục Thu:"Đại ca, ngươi giúp ta đem này con gà này đi làm thịt đi."

Mục Hoà Bình:"Được, ta cầm nó, ngươi cầm đao cùng chén lại đây."

Mục Thu đem gà giao cho Mục Hoà Bình, đi phòng bếp nhỏ lấy dao cùng chén.

Hai người lưu loát gϊếŧ gà hứng tiết. Mục Thu rắc chút muối vào tiết gà, chờ sau khi tiết gà đọng lại, cơm chiều có thể dùng để nấu canh tiết gà, siêu cấp mỹ vị.

Chờ sau khi máu gà chảy hết, con gà kia cũng tắt hơi, Mục Thu đem nó đặt ở trên mặt đất, Điền Tuệ bê một chậu nước ấm tới.

Mục Thu đem gà ném vào trong chậu, ngâm một lát lại nhấc ra vặt lông. Lưu loát mà vặt lông, để trên bếp lửa nướng qua, dùng kẹp gắp than cháy hồng thui đầu gà, chờ sau khi tất cả lông đều không còn, liền bắt đầu rửa sạch.

Lòng gà giữ lại xào đĩa thức ăn, đem cánh gà, đùi gà, chân gà giữ lại, còn lại chặt thành từng miếng.

Chuẩn bị hương liệu xong, Mục Thu múc một chút gạo để nấu cháo, lại dùng bếp còn lại nấu thịt gà.

Trước tiên luộc chín, Sau khi luộc chín lại dùng mỡ xào, cho thêm bột hương liệu, bột ớt vào, xào thêm một lát lại cho thêm hành tây, tỏi, ớt xanh vào, lại đảo vài cái, sau đó múc ra.

Món lạt tử kê này của Mục Thu lượng bột hoa tiêu cho rất đầy đủ, đặc biệt bùng nổ hương vị.

Mục Hoà An:"A thích quá! A thích quá!"

Mục Hoà An:"Thật nồng, tại sao món này lại thơm như vậy."

Mục Thu:"Lạt tử kê, vị tê cay nha."

Mục Hoà An:"A, thật thơm, ta đều đói bụng rồi, còn có bao lâu là có thể ăn cơm a?"

Mục Thu:"Còn có mấy món nữa nha, nhịn một chút.

Mục Hoà An:"Được rồi, vất vả cho ngươi rồi."

Mục Thu:"Không vất vả (=^▽^=), ta đi xào rau."

Mục Thu xoay người đi xào rau, cuối cùng là xào lòng gà, nấu canh tiết gà, còn có món cải thảo luộc, 3 mặn 1 canh, một bữa cơm chiều thực phong phú.

Mục Hoà An:"Tiểu muội làm đồ ăn thật sự là quá tuyệt vời, tửu lâu trên trấn kia, đồ ăn đều không ngon bằng đồ tiểu muội làm đâu."

Mục Hoà Bình:"Đúng vậy, chúng ta thật là có lộc ăn, hiện tại thích nhất chính là lúc ăn cơm.

Chờ sau khi Mục Vệ Dân từ trên trấn trở về, mọi người bắt đầu ăn cơm, ta nói mon lạt tử kê thực được hoan nghênh, đại gia ăn đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nhưng là vẫn là không dừng được.

Mục Hoà An:"Thật cay, đầu lưỡi đều đã tê rần, nhưng là thật ngon."

Điền Tuệ:"Uống chút canh, ớt này thật là cay."

Mỗi người đều ăn đến mặt miệng đều đỏ hồng, Mục Hoà An ăn đến chảy mồ hôi nhễ nhại( "▔㉨▔)

Ăn hết thịt gà, còn dư lại cũng dùng để trộn cơm, đĩa lòng gà cùng canh tiết gà kia cũng bị ăn đến không thừa một chút nào.

Mục Hoà An:"Ha, đây là món ngon nhất mà ta từng được ăn."

Mục Thu:"Hắc hắc, thích thì tốt."