Yến Uyển vừa bước tới cổng Xuyên Hà cung, đã có người đến bẩm báo với Liễu quý phi. Liễu quý phi lập tức sai người đi chuẩn bị canh hoa đào, sau đó đi ra ngoài tiếp đón Yến Uyển.
Bước vào cổng Xuyên Hà cung, có thể nhìn thấy một hàng Hải Đường Tây Phủ được trồng ở hai bên đường chính dẫn vào nội viện. Hiện tại đang là mùa ra hoa, hoa Hải Đường kiều diễm nở rộ, dịu dàng, mềm mại cực kỳ bắt mắt, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải say đắm. Nếu có điện thoại di động bên người, Yến Uyển thật muốn chụp vài tấm ảnh đăng trên vòng bạn bè, thật đáng tiếc ~~.
Yến Uyển còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp không thể thoát ra được, Liễu quý phi đã đi đến sau lưng nàng.
"Thỉnh an Quý phi nương nương."
Nghe thấy tiếng của Thanh Thanh cùng Hạ Thảo phía sau, Yến Uyển mới hồi phục lại tinh thần, lập tức hành lễ với Liễu Quý phi, "Thỉnh an mẫu phi!"
"Tiểu Uyển, con còn nhớ mẫu phi ở đây sao?", Liễu quý phi kích động ôm lấy bả vai Yến Uyển.
Nàng gật gật đầu, cười với Liễu quý phi, "Mẫu phi, nhi thần đã nhớ lại tất cả, thực xin lỗi đã để người phải lo lắng."
"Thật tốt, nhớ lại là tốt, trong thời gian này nghỉ ngơi cho thật khỏe, đừng để bị cảm lạnh nữa." Nói rồi Liễu Quý phi âu yếm vuốt ve Yến Uyển.
“Xem ra cửu công chúa của chúng ta đã khoẻ lại rồi nhỉ?”
“Bái kiến Hoàng thượng.” Mọi người xung quanh đều hướng về cửa cung hành lễ.
Đây là lần đầu tiên Tống Yên Nhiên nhìn thấy hoàng đế thực sự, nhưng ông ta cũng là cha ruột của Yến Uyển, vì vậy đối với cô hiện tại, sẽ theo bản năng mà kính trọng Yến Vân đế, “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
(Truyện được dịch bởi nhà của YuXu)
“Được rồi, mấy ngày trước trẫm nghe mẫu phi của con nói, con bị bệnh nặng, trẫm có đến thăm một lần, khi đó con phát sốt nên đã ngủ thϊếp đi. Hôm nay thấy con không sao, trẫm và mẫu phi của con cũng đỡ lo lắng.” Yến Vân đế hiện giờ chỉ khoảng bốn mươi tuổi, ông ta trông giống một người đàn ông trung niên trưởng thành và hấp dẫn, khi đối mặt với trẻ nhỏ cũng ít đi vài phần uy nghiêm.
“Con xin lỗi vì đã khiến phụ hoàng và mẫu phi phải lo lắng, từ giờ trở đi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không dễ dàng bị bệnh nữa.” Yên Nhiên ngoan ngoãn trả lời.
“Được rồi, chúng ta vào phòng đi, thϊếp đã sai người chuẩn bị canh hoa đào, bệ hạ cũng cùng nếm thử một chút.” Liễu quý phi cười nói.
“Tốt rồi, Xem ra đến sớm không bằng trùng hợp, hiện giờ là nhờ phúc của Tiểu Uyển, trẫm cũng có thể nếm thử kỹ năng độc nhất vô nhị của Quý phi nương nương .” Yến Vân đế đùa giỡn nói.
“Bệ hạ, thần thϊếp đâu có giấu diếm gì? Canh hoa đào này cũng đâu có hiếm, chỉ cần bệ hạ muốn uống, thần thϊếp mỗi ngày đều có thể làm cho người.” Liễu quý phi dịu dàng như nước, chẳng trách luôn được sủng ái.
“Tiểu Uyển à, những bông hoa đào này là mẫu phi con sáng nay tự tay hái, nàng nói muốn hầm gửi cho con, cho nên trẫm vừa hạ triều liền tới đây, chuẩn bị cùng mẫu phi đến thăm con, không ngờ con lại tự mình tới đây.” Yến Vân đế vừa thưởng thức canh hoa đào, vừa nói chuyện với Yến Uyển, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Liễu quý phi.
Yến Uyển nhìn phụ hoàng cùng mẫu phi nồng tình mật ý, cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn sáng chói, vì vậy cô chỉ có thể cúi đầu, nghiêm túc thưởng thức canh hoa đào.
Mà hoa đào này trang trí thật đẹp mắt, mùi cũng rất thơm, ăn vào cảm thấy vị ngọt nhè nhẹ. Hương vị có chút giống với rượu trái cây nàng đã uống ở kiếp trước, nhưng món canh hoa đào này được làm từ hoa đào thật và mãng cầu nên hương vị rất ngon, tan trong miệng. Vì vậy, Yến Uyển xin thêm một bát nữa và tất nhiên, Yến Vân đế cũng vậy.
Cả buổi sáng một nhà ba người trải qua rất vui vẻ, ai không biết còn tưởng đây là một gia đình bình thường. Cho đến khi Yến Vân đế đứng dậy và rời đi, ông ta đã trở lại là con người mà ông ấy nên làm, trở lại là vua của một nước, là chồng của những người phụ nữ khác và là cha của những đứa trẻ.
Yến Uyển và Liễu quý phi đứng dậy nhìn theo Yến Vân đế rời đi, sau đó lại ngồi xuống.
Một chút tâm sự của tác giả:
Tác giả là một người sành ăn,
truyện miêu tả rất nhiều chi tiết về món ăn nha~