Chương 7: Có Gì Mà Không Hài Lòng?

Hạ Thảo cũng đi vào, đi theo sau là Thu Cúc và Thu Trúc. Các nàng đến hầu hạ Tống Yên Nhiên rửa mặt, thay đồ. Bởi vì nàng đã có kí ức của nguyên chủ, nên bây giờ Yên Nhiên cũng không cảm thấy có gì đáng xấu hổ.

Ở kiếp trước, Tống Yên Nhiên sợ nhất là gây phiền toái cho người khác. Bây giờ thì hay rồi, chính mình lại trở thành nhà tư bản, nếu không để các nàng ấy phục vụ thì sẽ bị coi là ghét bỏ các nàng ấy làm không tốt. Nội vụ sẽ thay thế họ bằng những người mới đến để hầu hạ nàng.

Cho nên nàng tốt hơn hết nên bình thản đón nhận mọi thứ và dựa theo cách sinh hoạt thường ngày của nguyên chủ để sống tốt cuộc đời còn lại.

Sau khi làm xong những thứ này, Đông Mai cùng Đông Đào dọn bữa sáng lên, có màn thầu, còn có cả cháo trắng. Rất sạch sẽ, xem ra phòng bếp cũng nhận được thông báo, cửu công chúa chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, tốt cho dạ dày. Đối với việc ăn uống, nàng cũng không kén chọn, miễn ăn no là được. Kiếp trước ngày nào nàng cũng phải làm thêm giờ, hiện tại ăn cũng có người hầu hạ, không cần lo cơm áo mặc, có gì mà không hài lòng?

Điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu là tại sao thời này lại có bột mì và gạo? Hơn nữa mọi người đều giao tiếp bằng tiếng phổ thông, họ không phải nên nói tiếng Trung Quốc cổ đại hay sao? Yến quốc, rốt cuộc là cái triều đại nào? Chẳng lẽ thời gian và không gian song song với thời hiện đại?

Sau khi ăn xong bữa sáng với bao nhiêu thắc mắc, Yến Uyển vẫn thản nhiên không nói thêm điều gì, chẳng qua là trong lòng có chút cảm khái, được người khác phục vụ thật là tốt.

Hạ Thảo và Thanh Thanh chuẩn bị nước súc miệng cùng với khăn mặt, hầu hạ Yến Uyển sửa sang lại dung nhan, rồi cùng nàng đi ra ngoài.

Mở cổng Nguyệt cung, có một con đường thẳng tắp ra bên ngoài. Một con hẻm nhỏ, hai bên là những bức tường thành màu đỏ. Đi qua hướng bên trái là tẩm cung của ngũ công chúa, lục công chúa, hướng bên phải là một tiểu viên nhỏ có hồ nhân tạo và vọng lâu, đi qua tiểu viên này là đến Mặc Hà cung của Liễu quý phi. Tuy nhiên đối với người lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này như Yến Uyển thì cảnh sắc ở đây thật đẹp. Còn với chủ nhân của thân thể này do từ nhỏ đã lớn lên trong cung, mỗi một nơi một chỗ đều vô cùng quen thuộc với nàng.

Đi tới ngồi trong vọng lâu, Thanh Thanh lập tức bưng trà lên, Yến Uyển vui vẻ khen,"Ngươi hầu hạ thật chu đáo." Thanh Thanh được khen cảm thấy có chút xấu hổ nói,"Cửu công chúa, người ngàn vạn lần không thể có bất kỳ sơ suất nào nữa. Sau này chúng nô tỳ sẽ chăm sóc cho người thật tốt."

Đúng vậy trong xã hội này, hạ nhân đều phụ thuộc vào chủ tử mà sinh tồn, chủ nhân của họ là trời. Nếu trời sụp, thì các nàng ta cũng không sống yên ổn được.

Yến Yển nghĩ đến đây liền nói với Thanh Thanh,"Lấy chút bạc ở trong ngân khố, xế chiều tập hợp mọi người trong sân, ta sẽ ban thưởng cho mỗi người một chút ngân lượng. Ngươi cùng Hạ Thảo, mỗi người mười lượng, hạ nhân nhị đẳng năm lượng, còn những người khác một người ba lượng. Ngươi cùng Hạ Thảo thu xếp giúp ta, đây coi như là phần thưởng cho những năm qua các ngươi hầu hạ ta. Về sau chỉ cần ta sống tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi."

"Chúng nô tì tạ ơn cửu công chúa."

Thanh Thanh và Hạ Thảo kích động đến mức có thể quỳ xuống dập đầu ngay lập tức. Nhưng Yến Uyển đã ngăn họ lại,"Về sau không có người ngoài, các ngươi không cần phải hành lễ với ta. Với ta mà nói, các ngươi cũng như là người thân của ta."

"Nếu ta đã ra ngoài thì qua thăm mẫu phi luôn." Yến Uyển đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy đi về phía Mặc Hà cung. Khi nhìn Mặc Hà cung từ xa, nàng đã cảm thấy nơi đó đặc biệt chói mắt, nó lớn hơn Minh Nguyệt cung gấp nhiều lần, chẳng trách trước đây Yến Uyển lại cảm thấy Cung Minh Nguyệt của mình quá nhỏ.