Chương 6: Cuộc Đời Hạnh Phúc Của Cửu Công Chúa

Yến Uyển nhanh chóng ăn xong, sau đó có chút buồn ngủ. Cô không nói gì thêm, liền nằm xuống thϊếp đi.

Lần này, cô ngủ không được tròn giấc, đúng như suy đoán của nàng, trong giấc mơ cô nhìn thấy nguyên chủ, biết được toàn bộ quá khứ của nàng. Nàng là một mỹ nhân, vừa có sắc vừa có tài, được sinh ra như một chiếc chìa khóa vàng, cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ. Phụ hoàng và mẫu phi cũng rất mến nàng, thậm chí hoàng hậu cũng yêu thích tiểu công chúa này. Hơn nữa, nàng còn có một ca ca ruột là tam hoàng tử, hiện đang chinh chiến bên ngoài, rất được phụ hoàng coi trọng…

Một người hạnh phúc như vậy, lại vì nhiễm phong hàn sốt cao mà chết.

Tình cờ làm sao, lúc đó Tống Yên Nhiên đang lưu lạc không nơi về, do vụ tai nạn xe hơi, sau đó vô tình gặp được cơ thể của Yến Uyển và cô nhập vào thể xác của nàng.

Yến Uyển khóc xong liền tỉnh dậy, cô không muốn buông bỏ quá khứ, đồng cảm với nguyên chủ, cô mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn qua cửa sổ, hình như đã khuya rồi, chỉ nghe được tiếng nước róc rách. Thật sự không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, cũng không biết bây giờ đang là canh mấy.

Yến Uyển không còn buồn ngủ nữa, nhưng cũng không gọi nô tỳ vào hầu hạ, cô muốn rời giường lên ghế ngồi một lúc, nhưng không có đèn điện, đành thôi.

Cô tiếp tục nằm trên giường và bắt đầu nghĩ xem sau này nên bước tiếp như thế nào.

Bây giờ cô đã xuyên không trở thành cửu công chúa, có thể khẳng định rằng cả đời sau này sẽ sống trong vinh hoa phú quý. Nhưng lời nói của Hạ Thảo lúc nảy lại nhắc nhở cô rằng trong thời đại này, mười sáu tuổi đã bắt đầu nói về chuyện hôn sự, nếu cô bị đưa đến biên cương kết hôn, cuộc sống sau này chắc hẳn sẽ không dễ dàng, cũng có thể trở thành vật phẩm để cống hiến cho đất nước chứ?

Không được, chỉ có ở lại kinh thành mới có thể đảm bảo cuộc sống yên ổn. Nhưng mà, cô hoàn toàn không muốn vừa mới xuyên

đến đây, liền bị gả đi, phải tranh giành nam nhân kia cùng với những người nữ nhân khác.

Tuy nhiên, trong một xã hội phong kiến, việc kết hôn là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, không được tự do như ở hiện đại. Đặc biệt là thân phận của Yến Uyển, chắc chắn không thể gả cho thường dân, mà phải gả cho hoàng thân môn đăng hậu đối, hoặc một cuộc hôn nhân chính trị có lợi cho đất nước.

Từ xa xưa, đã có quan niệm rằng đàn ông thì sợ chọn nhầm nghề,

còn đàn bà thì sợ lấy sai ngươi. Nếu đã tỉnh ngộ, việc hôn sự phải

tính toán trước, nếu không sẽ bị phụ hoàng chỉ hôn, khó mà xoay chuyển.

Nếu muốn có một cuộc sống hôn nhân tốt, không cần sân si, lo lắng, chắc chắn việc lựa chọn một sĩ quan quân đội là phương án tốt nhất.

Giống như tam hoàng huynh ở bên ngoài chinh chiến bao nhiêu năm.

Nếu cô nàng nào kết hôn với sĩ quan, chỉ sợ hơn nửa thời gian của nàng ấy là ở trong phòng trống một mình, muốn làm gì thì làm, không ai kiểm soát. Nhưng nếu là hoàng tử thì khác, sau này sẽ có thêm ba, bốn thê thϊếp.

Những người còn lại? Chẳng ai bằng tuổi, là sĩ quan, mà chưa kết hôn chứ?

Chuyện Yến Uyển không thể nào tự mình suy đoán được, dù sao ngoại trừ anh em, nguyên chủ cũng không để ý đến nam nhân khác. Vì vậy, nàng bước đi rất thanh thản, không chút lo lắng.

Quên đi, đợi ngày mai đi hỏi Hạ Thảo và Thanh Thanh. Yến Uyển suy nghĩ một hồi rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Lần này, nàng không có giấc mơ nào, ngủ một giấc ngon, tỉnh dậy vào buổi sáng.

Vừa tỉnh Thanh Thanh liền đi vào, nàng ấy cười nói, “Cửu công chúa, người tỉnh rồi sao? Hôm nay tiết trời tốt, người có muốn ra ngoài tản bộ không?”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Yến Uyển cảm thấy tâm trạng tốt, muốn lập tức xem ngoài kia có gì.

“Cửu công chúa đừng nóng vội, người còn chưa rửa mặt mà, rửa mặt, dùng bữa sáng xong ra ngoài cũng không muộn.”