Thấy Liễu quý phi đi xa, suy nghĩ của Tống Yên Nhiên được phục hồi, “Thế nào? Thái y nói gì vậy? Có thể cứu được ta không?”
Thanh Thanh cắn môi, không biết nên nói như thế nào. Hạ Thảo vội vàng nói với Thanh Thanh, “Cửu công chúa nói rằng nàng bị mất trí nhớ, bây giờ cái gì cũng không nhớ được, thái y nói những gì? Còn không mau nói cho công chúa biết!”
Thanh Thanh nhìn Tống Yên Nhiên, thấy nàng gật đầu, tỏ ý tán thành với những gì Hạ Thảo nói.
Thanh Thanh không chần chừ nữa, liền nói ra sự thật, “Lâm đại phu nói với quý phi nương nương, cửu công chúa là bị mất trí nhớ, mạch đập gần như đã phục hồi, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao. Chỉ là……bệnh mất trí nhớ, mỗi người mỗi trường hợp, không biết khi nào sẽ bình phục.”
Sau khi nói xong, nước mắt Thanh Thanh không tự chủ mà rơi xuống, “Là nô tỳ có lỗi với công chúa, do nô tỳ không chăm sóc tốt cho công chúa để người bị nhiễm phong hàn, nô tỳ tội đáng chết!”
“Không sao, ta không trách ngươi. Ai mà không bị bệnh? Hiện tại ta không sao rồi. Tuy rằng bây giờ ta không nhớ gì nữa, nhưng ta vẫn còn có ngươi! Đưa ta vào trong nói cho ta biết mọi thứ về ta đi!” Tống Yên Nhiên muốn nhanh chóng nắm rõ tình hình của mình, nói xong liền quay người trở về.
Hạ Thảo và Thanh Thanh gấp gáp chạy đến, một người một bên đưa Tống Yên Nhiên vào nhà.
“Đúng rồi, bây giờ ta hơi đói bụng, ngươi có gì để ăn không?” Tống Yên Nhiên đột nhiên nhớ đến, sau khi tỉnh lại cô đã tất bật tìm hiểu tình hình, bây giờ mới nhớ lại bụng đã trống rỗng.
Thanh Thanh cười nói, “Công chúa muốn ăn là tốt rồi, nhưng hôm nay thái y nói rằng không được đồ có quá nhiều dầu mỡ, đói bụng chỉ có thể ăn chút đồ nhẹ. Trong phòng bếp có cháo và rượu gạo, công chúa muốn ăn cái gì?”
“Ừm, rượu gạo đi.” Tống Yên Nhiên trả lời.
Thanh Thanh quay người, sai người mang rượu gạo đến, Tống Yên Nhiên mới phát hiện ngoài cửa còn có những người hầu khác đang đợi, vừa rồi cô không chú ý đến. Vì thế cô hỏi Hạ Thảo, “Minh Nguyệt cung chúng ta có bao nhiêu người?”
Hạ Thảo nghiêm túc trả lời, “Minh Nguyệt cung chúng ta tổng cộng có mười tám nha hoàn. Nô tỳ và Thanh Thanh là nha hoàn chăm sóc cửu công chúa. Nhất nha hoàn, có Thu Cúc, Thu Trúc, Đông Mai, Đông Đào phụ trách việc ăn mặc, nơi ở, đi lại. Nhị nha hoàn, có quản gia Mã thúc, vợ chồng dì Tần trong bếp, có năm cung nữ và năm thái giám khác làm một số công việc như quét dọn,...
“Mọi người đều đặt tên theo xuân hạ thu đông, tại sao chỉ có Thanh Thanh không giống?” Tống Yên Nhiên thắc mắc.
“Cửu công chúa, thật sự người không nhớ gì cả?” Vốn dĩ ban đầu Thanh Thanh là Đông Thanh.
“Khi hoàng hậu còn bên cạnh, nàng được gọi là Đông Thanh, vào ngày sinh nhật thứ mười, hoàng thượng ban thưởng Minh Nguyệt cung cho người, nô tỳ và Đông Thanh đến hầu hạ công chúa, người nói Thanh Thanh tốt hơn, nên từ đó mọi người gọi là Thanh Thanh.” Hạ Thảo vừa kể vừa nhớ lại.
“Đúng rồi, hiện tại ta bao nhiêu tuổi?” Tống Yên Nhiên đột nhiên nhận thức được, thật sự cái gì cô cũng không biết. Người khác xuyên không, không phải đều có thể cảm nhận được quá khứ của nguyên chủ sao?
“Công chúa, hiện tại người mười sáu tuổi, là đại cô nương, rất nhiều hoàng tử muốn gả cho công chúa, hoàng thượng và quý phi nương nương vẫn rất luyến tiếc!” Hạ Thảo cười nói.
Ngay lúc này, Thanh Thanh mang một đĩa gỗ, một chén rượu gạo, một đĩa táo đỏ đi vào, “Công chúa, chúng ta ăn trước đi, người đói bụng lắm không?”
“Đúng vậy đúng vậy, ta thật sự rất đói. Mà, các ngươi đã ăn chưa?” Tống Yên Nhiên hỏi.
“Cửu công chúa tỉnh dậy, các nha hoàn đã lần lượt ăn xong.” Thanh Thanh cung kính đáp.
“Chà, thật là khổ cho các ngươi. Lúc ta bị bệnh, các ngươi không được nghỉ ngơi sao? Hay là các ngươi đi nghỉ trước đi, ta ăn xong sẽ đi ngủ, sau đó các ngươi kể chuyện cũ cho ta nghe?” Tống Yên Nhiên đề nghị.