Chương 29-XỬ ÁN Ô BỒN(tt)

Tiểu Ly cả kinh, vội vàng nhảy về sau một bước tránh được hàn quang của thanh bảo kiếm lia đến trước mặt, nhưng đôi chân vừa chạm đất, hàn quang lại lóe lên lia tới, Tiểu Ly thấy thế vội vàng hô lên: "Triển huynh, là ta!".

"Ngươi...?", người đối diện kinh ngạc, sau lại rất nhanh nhíu mày nói, "Ngươi là kẻ nào? Vì sao ngươi lại ở đây?".Tuy là nghi vấn nhưng Triển Chiêu vẫn thu kiếm

Tiểu Ly trước gặp ma, sau lại bị Triển Chiêu đột kích bất ngờ, quả thực đã bị dọa cho mất vía làm sau còn quan tâm đến câu hỏi của Triển Chiêu, miệng mồm cứ ú a ú ớ đến cả một lúc lâu mới phun ra được nửa câu: "Triển... Triển... Triển huynh, Bao... Bao... Bao đại nhân...".

Triển Chiêu vừa nghe liền hoảng sợ, vội kêu lên: "Có phải là Bao đại nhân xảy ra chuyện không?".

Tiểu Ly ra sức lắc đầu, hít sâu một hơi mới nói: "Là bồn rửa mặt của Bao đại nhân xảy ra chuyện!".

Triển Chiêu ngẩn ra một lúc, sau mới hỏi lại: "Bồn rửa mặt?".

Tiểu Ly vội gật đầu nói: "Bồn rửa mặt của Bao đại nhân có ma! Triển huynh, huynh mau cùng ta đi xem đi!".

Triển Chiêu nghe xong lại ngẩn ra, đôi mày thanh tú khẽ chau lại đánh giá Tiểu Ly mấy lượt, bất giác nhớ đến điều gì đó, thầm nghĩ: Chủ nhân của cái tên Bạch Ly này hành vi đã đủ quái dị rồi, không lẽ lại nghĩ ra điều gì quái đản giày vò người khác? Nhưng quan sát kỹ Bạch Ly, sắc mặt hoảng sợ, toàn thân run rẩy, không giống như đang nói dối...

Tiểu Ly thấy Triển Chiêu im lặng không nói năng gì, nhất thời sốt ruột, từ dưới đất nhảy bật lên, năm lấy ống tay áo Triển Chiêu kêu: "Triển huynh, Trịnh Tiểu Liễu còn đang liều chết quyết đấu với ác quỷ, nguy cấp lắm rồi, ta phải liều mạng mới thoát được vòng vây, cố sống cố chết đến đây cầu cứu, Triển huynh, huynh không thể thấy chết mà không cứu!", nói xong, để tăng thêm phần thuyết phục, Tiểu Ly còn cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt, chỉ là tu vi chưa cao, đến nửa giọt nước mắt cũng không chảy ra được.

"..."

Triển Chiêu nhìn tay áo bị Tiểu Ly túm lấy nhíu mày, nhất thời mây đen đầy đầu, thầm nghĩ: Cái gã này, lẽ nào lại coi danh tiếng của Nam hiệp chỉ là vật trang trí, động cái là lôi lôi kéo kéo, như thế còn ra thể thống gì?

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu phật ý, định mở miệng bảo Tiểu Ly lui lại, nhưng thoáng thấy vẻ mặt Tiểu Ly như sắp khóc đến nơi rồi, bất giác lại mềm lòng: Có lẽ Tiểu Ly phải đi ăn xin từ bé, không có người giáo dục chỉ bảo, lại thêm tuổi cũng còn quá nhỏ, hành vi khó tránh khỏi có chỗ không bình thường... Thôi vậy, cứ coi như ta có thêm một tiểu đệ, cứ chiều theo hắn một lần đi.(Tác giả: Đọc tới đây có ai thấy lạ chưa nhỉ? Chứ ta là thấy lạ rồi đó)

"Nếu đã như thế thì, Triển mỗ sẽ theo ngươi đi một chuyến. Ngươi chờ ở đây một lát, Triển mỗ quay về phòng..."

"Quay về phòng? Chúng ta nào có thời gian rảnh rỗi đâu? Cứu người như cứu hỏa, Triển huynh, xin huynh đừng rầy rà nữa!"

Vừa dứt lời, Tiểu Ly liền lôi Triển Chiêu, lúc đó đang định phân trần, ra hướng cửa.

"..."

Triển Chiêu nhìn bộ quần áo trắng trên người mình, đột nhiên hai gò má trắng nõn lập tức đỏ ửng.

***

Cho đến khi cả hai trở lại trước cửa phòng ngủ trong Tam ban viện, Tiểu Ly từ nãy đến giờ vẫn kéo Triển Chiêu đi bỗng ngừng cước bộ, xoay người một cái trốn ra sau lưng Triển Chiêu, chắp tay giơ lên trước mặt cười nói: "Triển huynh, mời huynh vào trước!".

Triển Chiêu bất đắc dĩ đành phải tiến vào một mình. Vừa mới bước qua bậc cửa Triển Chiêu liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt mang theo âm thanh nức nở vang lên:

"Ngươi... ngươi... ngươi đừng qua đây, ta... ta.. ta không... không nghe, ta... ta... ta không qua lại với ma...".

Tiểu Ly vừa nghe liền nhíu mày, thầm nghĩ: Mình đã xuất môn mời cứu binh về, thế mà đến giờ vẫn là hai câu nói cũ rích này, không sáng tạo thêm gì sao?

Triển Chiêu nghe thấy những lời này mới cảm thấy sự việc quả thực có chút quái dị, lập tức một bước xông thẳng vào phòng, cao giọng quát lớn: "Kẻ nào?".

Tiểu Ly vừa thấy Triển Chiêu xông vào trong, nhất thời gan cũng lớn lên không ít, liền chạy vào theo, thuận thế nâng Trịnh Tiểu Liễu đang ngã ngửa bên cạnh tường dậy.

Triển Chiêu một thân y phục trắng toát, tỏa sáng cùng ánh trăng, bảo kiếm trong tay hàn quang bắn ra tứ phía, quả đúng là: một thân chính khí, yêu tà bất xâm. Về phần Trịnh Tiểu Liễu, một khắc trước hãy còn đang trong bộ dạng hoảng sợ tột độ, thế mà vừa nhìn thấy bóng dáng Triển Chiêu đại nhân đã lấy lại được tinh thần ngay, hai mắt phát sáng, tựa như hai ngọn đèn pha, rực rỡ chói lòa.

Còn u hồn trắng toát kia dường như bị dọa cho kinh sợ, liền lui vào trong một góc, cúi đầu so vai, tựa hồ có việc khó nói.

Tiểu Ly vừa thấy hồn ma kia bị Triển Chiêu áp chế, nhất thời vui mừng, thầm nghĩ:

Lần này mình vớ đúng bảo bối rồi! Con mèo này không hổ là "Ngự Miêu" được đích thân Hoàng thượng ngự phong, quả nhiên phi phàm! Những động vật họ mèo khác chỉ có bản lĩnh thông linh, còn Tiểu Miêu tứ phẩm đới đao của lão Bao Khai Phong phủ còn có bản lĩnh áp chế tà ma quỷ quái. He he, chẳng trách lão Bao ngày thẩm dương, đêm xử âm mà không bị ác quỷ xâm phạm, xem ra ngoại trừ mảnh trăng lưỡi liềm trên trán lão Bao ra, Tiểu Miêu này cũng được coi là một điều kiện tiên quyết.

Triển Chiêu cầm thanh kiếm trong tay, vững vàng tiến lên trước hai bước, cao giọng nói: "Yêu nghiệt phương nào, dám đến Khai Phong phủ giương oai?".

Hồn ma kia nghe được liền phủ phục trên đất, khóc thút thít nói: "Đại nhân, thảo dân có oan tình muốn được bẩm báo!".

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy nhất thời sững sờ, còn Tiểu Ly thì khẽ thở phào, thầm nghĩ: May quá, con ma này đến là để kêu oan, không phải là ác quỷ.

Triển Chiêu sững lại một chút, thấy lời lẽ cử chỉ của hồn ma này quá bi thiết, không giống như ác quỷ, bèn thu kiếm lại, cao giọng nói: "Ngươi nói ngươi có oan tình muốn được bẩm báo? Chỉ là theo như Triển mỗ được biết, e rằng các hạ không phải người trên dương gian, vì sao lại tới đây giải oan mà không xuống kêu oan với Diêm Vương?".

Hồn ma kia nghe xong liền gào khóc to hơn, vừa khóc vừa kể lể: "Đại nhân, không phải là thảo dân không nghĩ tới điều này, mà chính là bởi thảo dân không có cách nào đi vào địa phủ được!".

Triển Chiêu cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Vì sao lại như thế?".

Hồn ma tiếp tục khóc: "Bởi vì thảo dân bị người ta sát hại, thân xác máu thịt lại bị nung thành ô bồn, oan hồn bị phong bế trong đó, không được giải thoát, dưới không xuống được âm phủ, trên không lên được thiên đình, ngài bảo thảo dân tới Diêm La điện cáo trạng như thế nào đây?".

Triển Chiêu nghe xong, không khỏi phẫn nộ, cao giọng quát: "Lại có chuyên như thế ư, ngươi mau đem toàn bộ sự việc kể lại tường tận".

Khuôn mặt hồn ma liền lộ vẻ vui mừng, vội khấu đầu tạ ơn, sau đó mới mở miệng rủ rỉ nói:

"Thảo dân họ Lưu tên Thế Xương, nhà ở ngoại thành Đông Đô. Nhà thảo dân có vợ và một đứa con nhỏ, vốn làm nghề buôn bán vải vóc. Ngày đó trong một lần cưỡi lừa trở về nhà, bởi hành lý quá nặng mà trời đã sập tối, thảo dân bèn xin tá túc ở nhà một đôi huynh đệ làm gốm. Chẳng ngờ hai huynh đệ kia tàn ác, sát hại thảo dân, âm mưu chiếm của cải, lại đem máu thịt của thảo dân trộn cùng bùn đất nung thành chiếc ô bồn này. Nay thảo dân bị phong bế trong ô bồn, bỏ lại thê tử cùng con nhỏ, muốn gặp mà không thể gặp được. Chỉ xin các vị đại nhân hãy thay thảo dân kể rõ nỗi oan này với Bao đại nhân, để đại nhân báo thù rửa hận cho thảo dân. Được như thế thì oan hồn của thảo dân ở dưới cửu tuyền sẽ hàm ơn các ngài lắm lắm".

Mọi người nghe xong liền sinh lòng thương cảm, thầm cảm thán mãi không thôi.

Triển Chiêu trầm ngâm giây lát, nhíu mày nói: "Lưu Thế Xương, nếu những lời ngươi nói là thật, Bao đại nhân biết rõ mọi việc, nhất định sẽ trả lại công bằng cho ngươi".

Lưu Thế Xương nghe thấy thế lại khấu đầu lần nữa, cao giọng cảm tạ.

Triển Chiêu gật đầu, quay người nói với Trịnh Tiểu Liễu: "Đợi khi trời sáng, ngươi hãy lập tức đem chiếc ô bồn này đến trước công đường, thay hắn đánh trống kêu oan".

Trịnh Tiểu Liễu lập tức đáp lời: "Thuộc hạ tuân lệnh!".

Trịnh Tiểu Liễu nói xong lại thầm thấy không ổn: Đùa à, như thế chẳng phải bảo tối nay mình và con ma kia ngủ chung một phòng ư? Chuyện này đã hơi quá rồi! Ngày mai lại còn phải thay hắn kêu oan sao? Có nhầm không, công đường của Khai Phong phủ là nơi nào, môn thần canh giữ cửa không phải mười thì cũng có đến tám ông, con ma này làm sao có thể đi vào được? Đến lúc đó ô bồn đột nhiên câm như hến, Bao đại nhân mà tức giận lên thì há chẳng phải cái mông của mình vô cớ ăn gậy sao? Không được, không được, việc ngu xuẩn cỡ này, mình làm không được.

Nghĩ đến đây Trịnh Tiểu Liễu định nói ra thì nghe Tiểu Ly nói với Triển Chiêu: "Triển huynh, làm như thế không ổn".

Triển Chiêu đang định quay người rời đi, nghe được những lời này của Tiểu Ly, không khỏi sửng sốt, liền hỏi: "Bạch huynh vì sao ngươi lại nói như vậy?".

Tiểu Ly nghe hỏi nói: "Triển đại nhân, Lưu Thế Xương chính là oan hồn còn lưu lại trên dương thế, công đường là nơi trọng yếu của quan phủ, tất dương khí rất thịnh, sợ rằng hồn ma này không thể đi vào"

Triển Chiêu nghệ vậy hơi nheo mày, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:

"Ngươi nói cũng có lý, vậy theo ý kiến của ngươi, ô bồn này nên minh oan như thế nào đây?".

Tiểu Ly nghe hỏi nghĩ nghĩ rồi, nói tiếp: "Chi bằng nhân lúc đêm khuya, đem ô bồn đến khách sảnh kêu oan với Bao đại nhân, ngài thấy thế nào?".

Triển Chiêu lắc đầu nói: "Lúc này đêm đã khuya, sợ rằng đại nhân ngủ rồi, bây giờ mà quấy rầy đại nhân...".

"Triển đại nhân nói thế là sai rồi", Tiểu Ly vội bổ sung nói: "Ô bồn này có kỳ oan, hơn nữa kẻ kêu oan lại chính là một hồn ma, tất nhiên phải nhân lúc đêm tối mà thẩm án. Bây giờ đêm khuya người vắng, chính là lúc thích hợp nhất".

Triển Chiêu nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: Tên Bạch Ly này tuy hành sự quái dị nhưng suy nghĩ mọi việc lại vô cùng chu toàn, không khỏi thầm gật đầu, nói: "Lời của Bạch huynh cũng có vài phần đạo lý. Vậy phiền hai người mang ô bồn đến cửa khách sảnh đợi một lát, Triển mỗ về phòng trước, sau sẽ đi mời đại nhân".

Tiểu Ly nghe thế, có chút khó hiểu, thầm nghĩ: Con mèo này hôm nay uống nhầm thuốc hay ăn nhầm cái gì rồi? Sao cứ như đàn bà thế, động cái là đòi quay về phòng. Chẳng lẽ đi gặp Bao đại nhân mà còn phải về phòng trang điểm, thay quần áo?

Nghĩ vậy, Tiểu Ly buộc miệng hỏi: "Không biết Triển đại nhân hà cớ gì lại phải quay về phòng?".

Triển Chiêu nghe xong sắc mặt tối lại, khóe miệng dường như hơi giật giật, hồi lâu sau mới đáp: "Lẽ nào muốn Triển mỗ mặc như thế này đi gặp đại nhân?".

Mặc như thế này là sao? Tiểu Ly ngẩn người, hai mắt bất giác đem Triển Chiêu đánh giá từ trên xuông dưới mấy lượt, thầm nghĩ: Có gì không tốt nhỉ, áo trắng quần trắng, phiêu dật phi phàm. Chậc chậc, dáng người Tiểu Miêu quá đẹp, mặc cái gì cũng vừa mắt hết, mặc dù bình thường hay mặc áo lam hoặc quan bào màu đỏ nhưng cũng khiến người ta được bổ mắt vô cùng, có điều ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi... Chỉ là quần áo trắng này hình như hơi đơn giản quá thì phải, chỉ có hai cái dây lưng, chất vải cũng mỏng quá... nhẩy?

Tiểu Ly đột nhiên cảm thấy dường như có chỗ nào đó không thích hợp, đang vắt óc mãi mà không ra thì nghe thấy Tiểu Lục bên cạnh tựa như phát hiện ra chuyện gì đó rất kỳ quặc, lớn tiếng kêu lên: "Triển đại nhân, ngài sao lại mặc tiết y[2] ra ngoài? Tuy giờ là đầu hạ nhưng ban đêm tiết trời vẫn còn khá lạnh, Triển đại nhân mặc mỏng manh như thế vạn nhất bị nhiễm lạnh thì làm thế nào?".

[2] Tiết y: chỉ nội y của người cổ đại.

Tạ y[3]?

[3] Tạ y và tiết y đều phát âm là "xie yi", chính vì thế Tiểu Ly đã hiểu lầm.

Tiểu Ly chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Đó là loại y phục gì vậy? Sao thấy hơi quen... Á!

Nhất thời Tiểu Ly mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu: Không phải tạ y mà là tiết y! Tiết y chẳng phải là quần áo ngủ sao?... Ôi mẹ ơi, mình lại ngang nhiên kéo Tiểu Miêu chỉ mặc độc có bộ quần áσ ɭóŧ ra ngoài?

Về phần Triển Chiêu, đôi môi mím chặt, sắc mặt có phần cứng ngắc đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Ly một cách rất bình tĩnh.

Tiểu Ly cúi đầu nói: "Triển đại nhân, ngài muốn quay về phòng đương nhiên là có thể, không vấn đề gì, xin cứ tự nhiên, cứ tự nhiên".

***

Đợi đến khi Triển Chiêu rời đi, Tiểu Ly và Trịnh Tiểu Liễu vội vàng mang ô bồn đến khách sảnh phía sau phủ nha, chờ ở cửa Hoa sảnh. Không bao lâu sau họ nhìn thấy Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh rảo bước đi tới, đi cùng phía sau còn có Lạc An và Triển đại nhân lúc này y phục đã chỉnh tề.

Mọi người lục tục tiến vào khách sảnh, Bao đại nhân ngồi chính giữa, Triển Chiêu và Công Tôn Sách hai người đứng hai bên, còn Lạc An được đặc cách ngồi ghế bên dưới, Tiểu Ly cùng Trịnh Tiểu Liễu đang ôm ô bồn đứng giữa phòng. Bao đại nhân lúc này mới mở miệng hỏi: "Trịnh Tiểu Liễu, thứ ngươi ôm trên tay phải chăng chính là ô bồn cần được giải oan?".

Trịnh Tiểu Liễu đặt ô bồn xuống đất chắp tay lại nói: "Bẩm đại nhân, đúng thế".

Bao đại nhân gật đầu, cúi xuống nhìn ô bồn hỏi: "Ô bồn, ngươi có nghe thấy bản phủ hỏi không?".

Chợt nghe ô bồn nọ đáp: "Đại nhân, thảo dân nghe thấy".

Những lời này vừa phát ra, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đều kinh ngạc, bất giác quay sang nhìn nhau. Ngưng lại một lát, Bao đại nhân hỏi tiếp: "Vậy ngươi có oan khuất gì, mau đem mọi chuyện nói cho bản phủ biết".

Ô bồn liền lớn tiếng cảm tạ, sau đó đem chuyện vừa rồi thuật lại tỉ mỉ một lần nữa.

Công Tôn tiên sinh nghe xong, quay người sang Bao đại nhân nói: "Đại nhân, theo như lời kể của Lưu Thế Xương thì hai huynh đệ sát nhân kia quả thực là thủ đoạn quá tàn ác, cần phải sớm tróc nã về quy án".

Bao đại nhân gật đầu, lại hỏi: "Lưu Thế Xương, bản phủ hỏi ngươi, ngươi có biết hai huynh đệ gϊếŧ ngươi họ tên là gì không?".

Ô bồn im lặng hồi lâu mới rụt rè đáp: "Bẩm đại nhân, thảo dân không biết".

Bao đại nhân sững người, hỏi tiếp: "Hai người bọn chúng chính là hung thủ sát hại ngươi, vì sao ngay đến cả họ của chúng mà ngươi cũng không biết?".

Ô bồn kia khóc lóc nói: "Đại nhân, thảo dân không may vong mạng, hồn phách lại bị phong bế trong chiếc ô bồn này, không biết đã qua bao lâu rồi, chỉ dựa vào nỗi oán hận mà ngưng kết được hồn phách. Có rất nhiều chuyện thảo dân đã không còn nhớ rõ nữa".

Bao đại nhân nghe vậy không khỏi nhíu chặt mày: "Vậy ngươi có nhớ hai tên đó sống ở đâu không?".

"Thảo dân không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng dường như chỗ đó nằm trên một ngọn núi."

"Việc này...", Bao đại nhân đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh cũng hỏi: "Lưu Thế Xương, vậy rốt cuộc ngươi còn nhớ những gì?".

"Thảo dân nhớ được giọng nói và tướng mạo của bọn chúng."

Mọi người nghe vậy, nhất thời chẳng biết làm sao.

Lạc An vừa nghe liền thấy thất vọng, nghĩ bụng: Tiểu thuyết với phim truyền hình đều là đồ gạt người cả, hồn ma này chẳng những cái gì cũng không biết thậm chí còn mắc chứng hay quên. Chuyện này phiền phức lắm đây, chẳng biết thời cổ đại có kỹ thuật ghép hình nhận mặt không, mình chắc đến tám phần là không có.

Bao đại nhân suy tư hồi lâu, sau đó ngẩng lên nhìn Công Tôn tiên sinh nhưng lời nói lại hỏi Lạc An: "Theo ý Vương gia thì án này nên bắt đầu điều tra từ đâu?".

Đang suy nghĩ lại nghe Bao đại nhân hỏi, Lạc An ngẫm nghĩ một lát, nói: "Đại nhân, nếu Lưu Thế Xương đã không nhớ rõ mọi việc, vậy chi bằng chúng ta bắt đầu điều tra từ chiếc ô bồn này, hoặc là những manh mối khả dĩ có liên quan để lần theo".

Bao đại nhân gật đầu, hướng Trịnh Tiểu Liễu hỏi: "Trịnh Tiểu Liễu, ô bồn này từ đâu mà có?".

"Bẩm đại nhân, đó là do cha của thuộc hạ nhập hàng về bán."

"Nhập hàng từ nơi nào?"

"Bẩm đại nhân, thuộc hạ không hỏi."

Triển Chiêu nghe vậy liền bước lên một bước, chắp tay nói: "Đại nhân, chi bằng hãy để cho thuộc hạ dốc toàn lực điều tra vụ án này".

Bao đại nhân ngước lên nhìn Triển Chiêu, khuôn mặt mang theo vẻ tán thưởng: "Nếu đã như vậy thì phiền Triển hộ vệ rồi".

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Công Tôn tiên sinh thấy thế vội nói: "Đại nhân, Triển hộ về vừa mới phá án hồi phủ, án này lại mơ hồ không rõ manh mối như thế, nếu để Triển hộ vệ đi tra án một mình, sợ là vất vả quá mức".

Bao đại nhân gật đầu: "Tiên sinh nói có lý. Triển hộ vệ, có cần bản phủ phái thêm người đi theo ngươi không?".

Triển Chiêu nghe vậy vội chắp tay nói: "Đại nhân, thuộc hạ không dám phiền đại nhân nhọc lòng, thuộc hạ đã chọn được người, mong đại nhân phê chuẩn".

"Hử? Là ai?", bất giác giọng của Bao đại nhân cao thêm mấy phần, thầm nghĩ: Triển hộ vệ từ trước đến giờ không chủ động xin thêm người hỗ trợ, nay lại đề nghị với mình, chuyện này thật quá sức mới mẻ.

Chỉ thấy Triển Chiêu khẽ quay đầu sang bên cạnh, nhìn Trịnh Tiểu Liễu, chắp tay nói: "Đại nhân, thuộc hạ muốn mời Trịnh Tiểu Liễu của Tạo ban hiệp lực tương trợ cùng thuộc hạ tra xét vụ án này".

Mọi người nghe xong không khỏi kinh ngạc. Trịnh Tiểu Liễu cao hứng đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.

Ngưng một lúc lâu sau, Bao đại nhân mới nói: "Triển hộ vệ vì sao lại chọn người này?".

"Bẩm đại nhân, việc ô bồn kêu oan vốn đã rất khác thường rồi, hơn nữa loại chuyện ma quỷ thần thánh này càng ít người biết càng tốt, tránh những lời đồn đại trên phố. Chỉ có Tiểu Ly huynh và Trịnh Tiểu Liễu biết rõ việc này, thế nhưng Tiểu Ly huynh là họ vệ của vương gia chúng ta ko thể điều động, cho nên Trịnh Tiểu Liễu chính là người thích hợp nhất."

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nghe xong liền hiểu ra, không kìm được bèn gật đầu.

Công Tôn tiên sinh tán thưởng: "Triển hộ vệ không những võ nghệ siêu quần, mà khi hành sự cũng suy nghĩ thấu đáo cặn kẽ, Công Tôn bái phục".

"Công Tôn tiên sinh quá khen rồi", Triển Chiêu chắp tay đáp.

Bao đại nhân vuốt râu khẽ cười, ra lệnh cho Trịnh Tiểu Liễu đang đứng trong sảnh: "Trịnh Tiểu Liễu, bản phủ lệnh cho ngươi bắt đầu từ ngày mai dốc toàn lực hỗ trợ Triển hộ vệ điều tra vụ án ô bồn này".

"Thuộc hạ tuân lệnh!", Trịnh tiểu Liễu hô to đáp.

Lúc này Lạc An đứng dậy lên tiếng,"Bao đại nhân! Vụ án này bản vương cũng muốn đi theo phá, không biết có được hay không?.

Bao đại nhân nghe vậy vội đứng lên chấp tay nói,"Vương gia tâm tư mẫn tiệp được người trợ giúp quả thật cầu còn không được.

"Được, vậy tất cả mọi người trở về nghĩ ngơi đi, ngày mai cùng ta điều tra án". Lạc An phấn khởi nói sau đó trở về vương phủ.