Chương 27- DÂNG TRÀ

Sáng hôm sau, mặt trăng vừa nhường chỗ cho mặt trời, phía chân trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt hừng đông, tiếng mõ thông báo giờ mão vang lên, hai người bên trong phòng hoa chúc có một người vừa tỉnh giấc.

Lạc An đem quần áo trên đất từng cái từng cái nhặt lên, mang quần áo của Diệp Nghi đặt ở bên giường, nàng cầm y phục của mình sang phòng sát vách mặc vào, miễn cho mình làm ra hành động làm ái nhân thức giấc.

Sau khi Lạc An vừa đi ra một lát, Diệp Nghi giống như gặp cơn ác mộng bật đầu ngồi dậy, nàng nhìn quanh phòng không thấy Lạc An đâu không khỏi thấy trống trải. Trong lòng của nàng đang rối rắm không tả được, tuy rằng nàng biết An An của nàng sẽ không giống lần trước để nàng một mình, nhưng nàng vẫn không nhịn được sợ hãi khi không có nàng ấy bên cạnh, giống như chỉ cần nàng không nhìn thấy nàng ấy sẽ biến mất.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Diệp Nghi nhanh chóng gọi nha đầu bà tử mang nước vào tẩy rửa. Tắm rửa ăn vận thỏa đáng mới tự tin ra khỏi phòng.

Vừa ra cửa thì có một a đầu đi tới trước mặt nàng hành lễ: “Vương phi, Vương Gia nói sau khi người chuẩn bị xong hãy đến tiền thính dâng trà cho Thái Vương gia thiên tuế và Thái phi“.

Diệp Nghi hỏi: “Vương Gia người đâu rồi?”

A đầu đáp lời: “Vương Gia thông thường giờ này sẽ ở hậu viện luyện kiếm.”

Diệp Nghi gật đầu ra hiệu mình đã hiểu: “Ngươi có thể mang ta...” Nàng đột nhiên nghĩ đến thân phận hiện nay của mình đã thay đổi liền nói “Ngươi có thể mang bản phi đến đó không?”

A đầu vâng lệnh đưa nàng đến hậu viện, vừa vặn Lạc An cũng vừa luyện kiếm xong, chờ Lạc An thu xếp chỉnh tề, hai người cùng nhau đến tiền thính.

Lúc hai người đến, Thái Vương gia cùng Thái phi đã chờ sẵn.

“Hài nhi thỉnh an Phụ Vương, Mẫu phi, chúc phụ mẫu thọ niên bách tuế.” Lạc An hành lễ với hai người.

Bát hiền Vương nhìn thấy Lạc An hành lễ thì liền nở nụ cười vừa lòng, còn Thái phi nhìn thấy Lạc An hành lễ, liền thở phào trong lòng như trút được gánh nặng cười nói “Hảo Hảo Hảo”.

Lúc này đại a đầu của Thái phi bên cạnh bưng bốn tách trà đến, Lạc An cùng Diệp Nghi mỗi người quỳ xuống thảm trước mặt Thái vương gia cùng Thái Phi dâng trà.

Lạc An quỳ xuống lấy tách trà trong khay đưa cho Thái Vương gia: “phụ vương mời uống trà “

“Hảo.” Thái Vương gia cười tiếp nhận, uống một hớp trà, để qua một bên, từ trong lòng lấy ra một bao tiền lì xì cho Lạc An.

“Mẫu phi, mời uống trà.” Lạc An lần nữa mời Thái Phi uống trà.

“ Được được được.” Thái Phi nói liên tiếp ba tiếng được, liền nhận lấy tách trà uống một hớp, sau đó cũng cho Lạc An một phong bao lì xì.

Đến lượt Diệp Nghi dâng trà, Thái phi sau khi uống trà xong cười nói: “Từ giờ con đã là dâu của vương phủ, là Vương phi nhất phẩm đại tống ta, những chuyện khúc mắc hay không vui cũng không cần nhớ lại, con chỉ cần biết bây giờ đã có Bằng nhi thay con gánh chịu và chia sẻ, vì nó là trượng phu của con, con chỉ cần sống vì nó là đủ, vì nó sinh con đẻ cái chăm lo việc nhà chu toàn nhà được.”

“Dạ con dâu biết“

“Ai...ta cũng không có cái gì cho con. Cái này là tiền lì xì con dùng mua ít trang sức mà dùng, hy vọng con mau chóng sinh cho lão bà bà này đứa cháu đích tôn.” Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một bao lì xì đỏ đưa cho Diệp Nghi.

Diệp Nghi đỏ mặt, nhu thuận đưa tay nhận lấy.

Thái phi thấy Diệp Nghi đã nhận, bà hài lòng hỏi hai người “Các con vẫn chưa ăn gì phải không? Cùng hai lão già này dùng thiện đi.”

Diệp Nghi đưa mắt nhìn Lạc An hỏi ý kiến, chỉ nghe được Lạc An nhàn nhạt trả lời: “Vậy cũng được, một lát hài nhi cùng Nghi nhi vào cung thỉnh an thái hậu.”

“Ừ, đi sớm về sớm.” Thái vương gia nghe đến Thái hậu, gương mặt đang mỉm cười liền nhíu nhíu mày, chỉ dặn dò một câu nhàn nhạt liền không nói nữa.

Sau khi bốn người dùng bữa sáng xong, Lạc An cùng Diệp Nghi cáo từ Thái vương gia và Thái phi, thay đổi quần áo trang trọng liền cùng nhau bước ra cửa phủ. Tiểu Ly đã sớm chuẩn bị kỹ càng xe ngựa ở bên ngoài.

Diệp Nghi thật sự không nghĩ cung phục lại nặng đến như vậy, thời điểm bước lên xe ngựa lệch chân lão đão xuýt thì ngã.

Lạc An bước lên phía sau cầm lấy đuôi váy cho nàng, tay còn lại thì đỡ lấy eo nhỏ của nàng, tránh cho nàng không có trọng tâm lại ngã, rồi ôn nhu nói “Cẩn trọng một chút, nếu thấy bộ này nặng quá thì mặc hôm nay thôi, những ngày tiếp theo vào cung không cần mặc nữa.”

“Ân”, Diệp Nghi thẹn đỏ mặt cúi đầu, nếu không phải đêm qua người nào đó đòi hỏi quá mức, thì trọng lượng bộ cung phục này nặng được bao nhiêu chứ???

Tiểu Ly thấy Lạc An cùng Diệp Nghi đều đã lên xe ngựa, đột nhiên trên môi nàng ta nở nụ cười tươi xấu xa, rồi mới giục phu xe chạy mau.

Ngồi trong xe ngựa xốc nãy, Diệp Nghi thật khó chịu vặn vẹo eo nhỏ, lại nghe nói hôm nay phải vào hoàng cung, nàng thấp thỏm bất an. Hoàng đế thì nàng từng chân chính gặp qua một lần, còn về ký ức nguyên chủ thì vị hoàng đế này khá dễ gần, còn có chút hiền hòa, nhưng mà còn Thái hậu thì....

Lạc An đang chống cằm ngắm nhìn chỗ đồi núi chập chùng lên xuống nào đó của người kế bên, đương nhiên cũng nhìn ra được sự bất an của người nào đó, nàng liền hỏi: “Nghi nhi, nàng làm sao vậy?”

Diệp Nghi nghe hỏi, ngại ngùng lắc đầu “Không có gì, chỉ là cảm thấy căng thẳng chút thôi.”

Lạc An nghe vậy kéo Diệp Nghi ngồi lên đùi mình, dùi đầu vào hõm vai của nàng nhẹ giọng nói: “Nàng không cần căng thẳng, có ta che chở cho nàng, còn ai có thể làm tổn hại đến lão bà của ta sao?” Sau đó Lạc An thấp mi cười cợt “Chúng ta chỉ đi cho có lệ thôi, thái hậu chưa chắc gì muốn thấy chúng ta.”

Diệp Nghi nghe Lạc An nói vậy mím môi môi gật đầu, trong lòng cũng thoải mái hơn, dùi đầu vào ngực Lạc An chợp mắt một chút.

Xe ngựa đến trước cửa cung thì dừng lại, Tiểu Ly xuống xe hướng vào bên trong xe ngựa gọi: “Công tử, đã đến hoàng cung.”

Lạc An mở mắt ra, lay nhẹ ái nhân trong ngực mình nói khẽ: “Chúng ta xuống xe thôi đến nơi rồi.” Nói rồi liền đứng lên xuống trước.

Diệp Nghi ở trên xe ngựa chỉnh sửa lại xiêm y chốc lát mới xốc màn xe bước xuống. Vừa bước ra Lạc An đã đứng đó mỉm cười chờ nàng, không chậm chạp nữa nhanh chóng bước xuống xe ngựa, Lạc An nhanh tay bước lên đỡ lấy nàng.

Xe ngựa không được vào hoàng cung, nhưng bên cạnh lại có hai nhuyễn kiệu, được đích thân tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng đế đưa đến, đây là Tống đế chuẩn bị cho hai người nha, từ cửa cung đến phượng nghi cung rất xa, nếu đi bộ mất ít nhất cũng nữa canh giờ, Lạc An là người luyện võ đối với lộ trình như thế cũng không tính là gì, nhưng Diệp Nghi lại là nữ nhân chân yếu tay mềm, nếu cứ đi một mạch hai canh giờ, đừng nói đến phượng nghi cung quỳ hành lễ, ngay cả đứng chân cũng phải run lên.

Sau khi lên nhuyễn kiệu đi một lúc thì đến Phượng Nghi Cung, quả như lời Lạc An nói, cả hai bị chặn ở ngoài cửa.

Đại tổng quản thái giám, Quách Què bên cạnh Thái hậu đứng trước mặt các nàng cung kính nói “Thái hậu đang nghỉ ngơi, Vương Gia có cần nô tài vào thông báo một tiếng hay không?” Lạc An nghe vậy suy nghĩ chốc lát nói: “Đã như vậy, bản vương không quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi.”

Quách Què làm ra dấu tay xin mời: “Vương Gia, Vương phi mời về.” Lạc An chuyển hướng sang Diệp Nghi phía sau: “Chúng ta trở về thôi.”

Đột nhiên một tiểu thái giám từ Phượng Nghi Cung chạy đến thì thầm vào tai Quách Què vài câu. Quách Què sau khi nghe xong, lập tức hướng Lạc An và Diệp Nghi nói: “Vương Gia cùng Vương phi xin dừng bước!”

Lạc An đang đi đứng lại nhưng không quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Quách Què một mực cung kính đáp lời: “Thái hậu đã nghỉ ngơi xong rồi, xin mời Vương Gia và Vương phi đến thỉnh an.”

Lạc An xoay người gật đầu, nắm tay Diệp Nghi mười ngón tương khấu đi vào Phượng Nghi Cung.

Lạc An cầm xong tay của ái nhân liền, cười đối với Quách Què nói: “Xin mời công công dẫn đường.”

Lúc đi Diệp Nghi chỉ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn ngó lung tung, sau đó cảm giác Lạc An đi phía trước dừng lại, nàng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy cửa điện đóng chặt, trên cửa điện có bảng hiệu mạ vàng, mặt trên rồng bay phượng múa đề ba chữ lớn Phượng Nghi Cung.

Lúc này Quách Què đứng trước cửa điện đối mặt với bọn họ nói: “Vương Gia Vương phi, thái hậu đang ở bên trong, lão nô không tiện đi vào. Vương Gia Vương phi xin mời.” Nói xong liền đẩy cửa điện ra.

Lạc An vì là mới đến lần đầu, cho nên đối những quy củ này không hiểu lắm, không hiểu thì không hiểu vẫn cầm tay Diệp Nghi bước vào bên trong điện. Sau khi Diệp Nghi bước vào điện đầu cũng không dám ngẩng lên, cứng nhắc thân thể cúi đầu cùng Lạc An quỳ xuống hành lễ.

Chỉ nghe một giọng nói tràn ngập uy nghiêm truyền đến: “Đứng lên đi!”

“Tạ ơn thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế.” Hai người đồng thời đứng dậy.

Lúc đứng dậy Diệp Nghi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn thấy người trước mặt mình, chỉ là một lảo bà bà dung nhan hoa quý mà thôi, không đẹp như nàng nghĩ, nhưng nàng chỉ dám lén lút nhìn một chút thì lập tức cúi đầu, nàng đối với sự tàn nhẫn của hoàng thất vẫn vô cùng sợ hãi.

Bỗng nhiên nghe được thái hậu hướng về nàng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn.”

Diệp Nghi chần chờ một lát, nhận được cái nắm tay nhẹ của người bên cạnh mới ngẩng đầu lên.

Thái hậu ngắm nhìn tỉ mỉ một hồi, gật gù “Cũng xứng với Tam vương gia.”

“Thần tạ ơn lời khen của Thái hậu.” Lạc An lạnh nhạt đáp lời.

Cảm giác được ánh mắt Thái hậu thỉnh thoảng nhìn qua hai người nắm tay, Diệp Nghi xấu hổ muốn rút tay ra, nhưng lại bị Lạc An nắm chặt lại.

Lạc An biết lão bà nhà mình xấu hổ liền nhích một chút, che lấy mười ngón đang tương khấu của hai người.

Thái Hậu lại chậm rãi nói: “Ai gia nghe nói Ngươi được Hoàng thượng cho phép tham gia triều sự, vậy thì sau khi thành hôn ngươi cứ một lòng vì triều chính mà suy nghĩ là được. Đừng vì những chuyện khác mà phân tâm. Hậu viện hãy giao phó lại cho Vương phi xử lý đi.”

Thái hậu nói với Lạc An xong lại nhìn Diệp Nghi nói tiếp: “Gia hòa vạn sự hưng, ngươi phải chăm sóc thật tốt cho Vương Gia, không thể ghen tị, phải vì Vương Gia mà suy nghĩ, phụ trợ Vương Gia quản lý việc nhà, sớm ngày sinh ra thế tử.”

Lời nói này nếu từ miệng của thái phi lúc sáng nói ra thật cảm động biết bao nhiêu, nhưng từ miệng thái hậu nói ra lại một phen ý vị. Diệp Nghi gật đầu đồng ý không chút do dự.

“Nếu không có chuyện gì các ngươi có thể trở về, ai gia mệt mỏi.”

Xong rồi? Trong lòng Diệp nghi nghĩ như vậy, Lạc An buông tay Diệp Nghi ra hành lễ:“Thần cáo từ.” Diệp Nghi cũng lập tức nói theo “Thần phụ xin cáo lui.”

Ra khỏi Phượng Nghi Cung, Diệp Nghi thở phào nhẹ nhõm. Thái hậu cùng Thái Phi quả thật khác xa một trời một vực, Thái Phi lúc nói chuyện khiến người ta có cảm giác hậu ái và gần gũi, còn Thái Hậu thì....quanh thân tràn ngập khí thế uy nghiêm, còn lúc nói chuyện, nếu không phải xa cách thì chính là tính kế, mọi thứ giống như đều trong tầm mắt của bà ta, Diệp Nghi chỉ cảm thấy từng trận ngột ngạt, đến nỗi không dám thở mạnh.

Lạc An nhẹ giọng nói: “Sau này không chừng sẽ không gặp được bà ta nữa, nàng không cần sợ hãi như vậy”

Diệp Nghi nghe xong không khỏi sững sốt, đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì nhẹ thả lỏng thân mình nói: “Ừm, ngày ấy có thể sắp đến rồi.”

Lạc An cười cười nói: “Đi thôi, ta dẫn nàng đi dạo một vòng hoàng cung cho quen, miễn cho nàng sau này đến một mình lại lạc đường.”

Diệp Nghi kinh ngạc nhìn Lạc An nói “Cái gì? Một mình đến đây sao?”

“Đúng vậy, nàng là Vương phi của ta. Sau này quốc yến, gia yến đều cần nàng và ta cùng tham dự“. Lạc An nói chuyện đương nhiên.”Chẳng lẽ còn muốn ta đi cùng nàng mãi sao?”

Diệp Nghi nghe được câu cuối của Lạc An liền sửng người, không nghĩ tới Lạc An sẽ nói như thế với nàng. Nàng giận dỗi dằn tay ra khỏi tay Lạc An liền đi trước.

Lạc An biết mình lỡ lời, nhìn thấy cái tay trống không năm giây, liền đuổi theo nhận lỗi.

Hai người đi tới ngự hoa viên, thời tiết đầu thu, thế nhưng bên trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, muôn ngàn màu sắc, tranh kỳ đấu diễm. Trong đó có nhiều loài hoa Diệp Nghi chưa thấy qua bao giờ.

Lạc An thấy Diệp Nghi đứng trước một chậu hoa không nhúc nhích, mang theo nghi hoặc đi tới phía sau nàng hỏi “Nàng làm sao vậy?”

Diệp Nghi rầu rĩ trả lời: “Hoa này rất lạ, vì sao chỉ có hoa không có lá? Thiếp chưa từng gặp loài hoa như vậy. Hơn nữa hiện tại đã là đầu thu, hoa tuy rằng chưa tàn nhưng cũng đã xuống sắc, mà loài hoa này vẫn nở rất cứng cáp, không hề tầm thường.”

Lạc An khẽ cười, nhìn hoa rồi lại nhìn Diệp Nghi nói: “Thật không ngờ cùng là từ hiện đại xuyên đến nhưng nàng lại không biết hoa này.

“Lúc trước thϊếp chọn là học luật, vào học rồi thì vùi đầu mà học tập, sau giờ học thì là đi làm, rồi lại ơn thi và học tập, làm gì có thời gian tìm hiểu những thứ khác chứ.” Diệp Nghi biểu môi nói.

“Nói cũng phải, sinh viên ngành luật thường rất khô khan, ngoại trừ những lời biện hộ và phá án ra, hầu như chưa từng thấy ai tìm hiểu về thứ khác, được rồi vậy hôm nay bốn vương sẽ làm hướng dẫn viên cho nàng vậy. Đây là hoa mạn châu sa hay còn gọi là bỉ ngạn hoa, theo tương truyền loài hoa này là sứ giả của địa phủ, trên đường vòng hồn đi xuống Hoàng Tuyền loài hoa này sẽ là sứ giả, dẫn lối họ vào minh giới, mọc nhiều nhất là hai bên bên hồ Vong Xuyên, loài hoa này cũng là nhân chứng cho một tình yêu đầy tiếc nuối, Thấy hoa không thấy lá, thấy lá không gặp hoa, hàng năm là như vậy.”

Diệp Nghi nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Vậy bồn hoa này từ đâu mà đến được ngự hoa viên.”

Lạc An lắc lắc đầu “Ta cũng không biết.”

Diệp Nghi không tìm được lời giải thích liền quay đầu đưa tay ra muốn chạm vào hoa kia, lại bị Lạc An ngăn cản: “Hoa này rễ cây có độc, nàng tốt nhất là đừng nên chạm vào.”

Diệp Nghi đáng tiếc lắc đầu: “Không nghĩ tới, hoa này tuy rằng đẹp đẽ, nhưng lại có độc.”

“Có vài thứ càng đẹp lại càng độc, người cũng như vậy, thật đáng tiếc cho những thứ đẹp đẽ, nhưng mà có độc hay không còn là do sự lựa chọn của chính mình.”

Ngắm hoa thêm chút nữa cả hai liền ra cung, trên đường trở về vương phủ đột nhiên Lạc An nhíu mày.

Nàng vén màng xe ngựa lên nhìn, chỉ thấy một gian hàng bán bồn, chậu, đầy âm khí, nhìn đến nàng lại nhớ đến vụ án ô bồn trong" Bao Thanh Thiên Xử Án Ô Bồn" liền mỉm cười.

"Xem ra sắp có án mới cần ta ra tay rồi đây". Lạc An nhàn nhạt nói một câu.

Diệp Nghi nghe Lạc An nói thế liền nghi hoặc, nhưng nàng lại không hỏi lại, chỉ cần là việc An An nói ất hẳn điều có lý do