Chương 6: Bí mật của Lý Thanh Phong

“Là ai đánh nương tử? Để ta đi tìm người đó tính sổ.” Lý Thanh Phong giống như một đứa bé nổi giận, nhảy thẳng xuống giường, như thể nhất định phải ngay lập tức đi tìm hung thủ tính sổ.

Hà Hinh Vân vội kéo hắn lại khuyên nhủ: “Là ai đánh đã không còn quan trọng, ta nghĩ sau này nàng ta cũng không có thể nào đánh ta được nữa. Chàng không phải lo lắng, không phải là buồn ngủ sao, chúng ta ngủ đi nha, không cần phải tìm nàng ta.”

“Lòng ta không thoải mái, ta tức giận, ta ngủ không được.”

“Vậy chàng muốn thế nào mới thoải mái, thế nào mới không tức giận?”

“Thế nào cũng không thoải mái, thế nào cũng đều tức giận.”

“Muốn tìm người nào tính sổ cũng phải chờ đến sáng mai mới được chứ, bây giờ đã là nửa đêm, chàng tìm ai tính sổ? Hơn nữa ta cũng không muốn chàng đi tìm nàng ta tính sổ, vì trên đời này có một số người căn bản không đáng để chàng phải vì họ mà tức giận, hiểu chưa?”

Lý Thanh Phong tức giận khiến cho Hà Hinh Vân cảm thấy ấm áp trong lòng, tuy rằng vui vẻ, nhưng lý trí nhắc nhở nàng không thể để cho hắn đi tìm Hà Vận Nhi tính sổ.

Có đôi khi nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

“Nương tử, ta không hiểu.” Lý Thanh Phong ngồi trên giường vỗ bình bịch vào đệm giường, ngốc nghếch mà tức giận.

“Vậy ta hỏi chàng, chàng thích vui vẻ hay là thích tức giận?”

“Đương nhiên là vui vẻ.”

“Vậy được rồi, vì một người đánh ta mà khiến chàng mất đi vui vẻ, khiến cho chàng phải tức giận, có giá không?” Hà Hinh Vân cười tủm tỉm nhìn Lý Thanh Phong, kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu.

“Hình như cũng đúng nhỉ.” Lý Thanh Phong nghe lời này, tức giận trên mặt dần dần tan đi.

“Không phải hình như, mà là rất đúng chứ. Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, ngủ đi.”

“Vậy nương tử nàng ôm ta ngủ được không, nếu không ta không ngủ được?”

“Cái này…” Hà Hinh Vân có hơi xấu hổ, do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được.”

Hắn không phải hiểu được việc nam nữ sao, sao cảm giác vẫn là ngốc nghếch như vậy chứ?

“Nương tử, nhanh đi ngủ!” Lý Thanh Phong không đợi Hà Hinh Vân nghĩ xong, chủ động ôm lấy thắt lưng của nàng, sau đó kéo nàng cùng nhau nằm xuống, tiếp đó thì úp mặt vào trước ngực nàng mà ngủ.

Một nam nhân trưởng thành đặt đầu trước ngực nàng, gần chiếc yếm đào nhỏ, động tác lại thân mật như thế, thật sự là từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

“Ôm nương tử ngủ thật thoải mái, vừa mềm lại vừa êm nữa.”

Lý Thanh Phong nhắm mắt lại lầm bầm lầu bầu, không ngừng dụi dụi vào bộ ngực Hà Hinh Vân, tìm kiếm vị trí ngủ thoải mái, ngọt ngào mà ngủ.

Hà Hinh Vân bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, sau đó kéo một bên chăn, đắp lại chăn cho cả hai, tránh cho cả hai đều bị cảm lạnh.

Sau khi ngủ rồi thì hắn cũng không lộn xộn gì.

Có thể là do quá mệt mỏi cho nên không bao lâu nàng cũng đi vào mộng đẹp.

Nửa đêm, Lý Thanh Phong nằm ở trên giường đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo vào rồi lại nhìn người quen thuộc đang nằm trên giường, tiếp đó đi ra theo đường cửa sổ, tốc độ cực nhanh, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không phát hiện có gì khác thường, thân ảnh thoáng chốc đã ra đến bên ngoài Vĩnh Lạc Vương phủ.

Đêm khuya, một thân ảnh xuất hiện trên nóc nhà, rồi theo cửa sổ đi vào một tửu lâu gọi là ‘Thính Vũ Lâu’, sau đó ở tầng cuối cùng của tủ quần áo lấy ra một bộ y phục màu đen, rất nhanh thay vào, cuối cùng cầm lấy mặt nạ màu bạc ở bên cạnh đeo lên mặt, rất nhanh lại theo cửa sổ bay ra ngoài.

Tốc độ quá nhanh, người cầm canh gõ mõ dưới lầu cũng hoàn toàn không phát hiện có người vừa bay qua phía trên, tiếp tục làm nhiệm vụ của mình:

“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.”

Không gian u ám, khiến người ta cảm thấy rét lạnh, nơi nơi đều là nhưng tảng đá to lớn, nếu cẩn thận ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy một mùi máu tanh, bên cạnh có một tảng đá to được điêu khắc ba chữ rất to ‘Địa Ngục Môn’, ngay phía trên tảng đá điêu khắc bốn chữ ‘Người Vào Tất Chết’ dùng máu đỏ tươi tô điểm.

Lý Thanh Phong mặc một thân đồ đen từ trên cao nhảy xuống, xuất hiện ở giữa tảng đá, trên mặt mang đeo nửa miếng mặt nạ màu bạc, che khuất nửa gương mặt của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt, trông rất thần bí, cả người tản ra một luồng tà khí.

Lúc này, một khối đá đột nhiên di động, sau đó xuất hiện một cánh cửa đá. Lý Thanh Phong đi thẳng vào không hề sợ hãi.

Sau cửa đá thực ra đã được người ta xây dựng thành một cung điện đá rất sống động, cấu tạo cực kỳ hùng vĩ, cực kỳ khí phái.

Lý Thanh Phong một đường đi vào, trên đường đều có người quỳ gối, thẳng cho đến khi hắn ngồi vào vị trí chủ nhân phía trên, mọi người mới cùng hô to:

“Cung nghênh chủ thượng.”

“Đứng lên đi.”

“Chủ thượng, đêm khuya trở lại Địa Ngục Môn có chuyện gì sao?” Một nam tử trung niên đứng dậy, cung kính hỏi, hắn ta là Biên hữu sứ Địa Ngục Môn.

“Biên hữu sứ, bổn tọa hạn cho ngươi trong vòng một ngày điều tra rõ ràng Hà Hinh Vân con vợ lẽ của phủ Thượng Thư, nàng nay đã là Vĩnh Lạc Vương phi, mỗi một sự kiện từ nhỏ đến lớn đều phải xem xét cẩn thận rõ ràng, phái thủ hạ tâm phúc của ngươi lẻn vào Vĩnh Lạc Vương phủ, làm tỳ nữ bên người Vĩnh Lạc Vương phi.” Lý Thanh Phong nói một tràng không dứt, ngữ khí lạnh như lùng có thể đóng băng người khác, nếu không phải đã quen, chắc hẳn sẽ có người bị dọa cho ngây người.

“Vâng.”

Biên hữu sứ tiếp nhận mệnh lệnh, tuy rằng trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng không dám hỏi.

Địa Ngục Môn chỉ nghe lệnh làm việc, về phần cấp trên muốn làm gì, không thể hỏi đến.

Không chỉ Biên hữu sứ, mọi người xung quanh đều có nghi vấn, nhưng không một ai dám nói.

Có tin đồn rằng, môn chủ Địa Ngục Môn lãnh huyết vô tình, không dễ dàng ra tay, nhưng một khi đã ra tay tất phải thấy máu, không để lại một người sống, khiến cho người ta không rét mà run, thế nhân nghe tin đã sợ mất mật, danh xưng Ma Tôn, nhất là đối với nữ nhân cũng không có chút thương tiếc nào, cho dù là khuynh quốc khuynh thành, cũng khó vừa mắt hắn.

Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn đại, không ai biết hắn là ai, diện mạo thế nào, ngay cả người của Địa Ngục Môn cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn lúc nào cũng đều đeo nửa miếng mặt nạ màu bạc.

“Thiết Long Hội bên kia gần đây thế nào rồi?” Lý Thanh Phong mở miệng hỏi đến chuyện chính.

“Bẩm chủ thượng, mấy ngày nay Vân tả sứ đã đến Thiết Long Hội điều tra, nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả, có thể thấy được Thiết Long Hội không có động tĩnh gì.”

“Thật sự không có động tĩnh sao?”

“Vâng.”

Biên hữu sứ khẳng định trả lời, nhưng đã toát mồ hôi lạnh, bởi vì khí tức của người ngồi bên trên đã thay đổi, rõ ràng mang theo sát khí.

Quả nhiên, lời vừa mới nói xong thì một phiến băng trong suốt nháy mắt xuất hiện, lấy tốc độ của cuồng phong mà lao đến chỗ người nào đó, chĩa thẳng vào cổ họng hắn ta, chết ngay tại chỗ.

“Chủ thượng, sao vậy?” Biên hữu sứ không rõ môn chủ vì sao lại gϊếŧ người của mình, nhưng lại không dám hỏi.

“Biên hữu sứ, bổn tọa muốn ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi còn làm việc tắc trách, thì kết cục sẽ như hắn.” Lý Thanh Phong không nói rõ nguyên do, thân ảnh lóe lên, thân mình đã xuất hiện ở cửa vào, ngay sau đó thì biến mất.

Biên hữu sứ lúc này mới dám đi đến kiểm tra cho người chết vừa rồi, phát hiện trên cánh tay hắn có một chữ ‘Thiết’, lúc này mới chợt nhận ra.

Phàm là người Thiết Long Hội thì trên cánh tay đều xăm một chữ ‘Thiết’.