Chương 38: Giày rơm

Editor: Ái Tuyết

Từ khi nghe chuyện xưa tối qua, A Trà càng thêm sùng bái Tiêu Sắt.

Vừa nghe nói sắp làm ra một thứ gì đó mới, cô vui mừng nhảy lên: “Thật sự có thứ gì có thể đi trên đất mà không cần chạm vào đất à? Đó là cái gì vậy?”

“Giày!” Tiêu Sắt nhặt một miếng da thú quấn quanh chân, điều chỉnh vị trí rồi buộc lại, giẫm xuống đất, khoe với A Trà: “Nhìn xem, chính là nó.”

A Trà ngẩn ra, cảm giác như mình bị lừa: “Tối qua chị cũng bị băng bó như thế này, chị lừa em!”

Tiêu Sắt nhẹ gãi mũi, cười nói: "Cô bé này, chị không xuống đất thì làm sao dẫn em đi làm giày? Đi thôi."

Tiêu Sắt thu dọn đồ đạc đi ra khỏi sơn động, cả nam lẫn nữ, người già và cả trẻ em đều mỉm cười chào hỏi Tiêu Sắt.

Tiểu A Tú ôm giỏ hoa nhỏ chạy tới, rất vui vẻ: "A Sắt, tối nay chị có kể chuyện Hầu Vương nữa không?"

“Có nha.” Tiêu Sắt muốn sờ đầu tiểu A Tú, nhưng cuối cùng lại rút tay về, “Bây giờ chị có việc phải làm, tối nay chúng ta kể chuyện nhé, được không?”

“Được.” Tiểu A Tú ngoan ngoãn đáp lại rồi chạy đi chơi cùng các bạn.

Mấy đứa trẻ khác đều sùng bái tiểu A Tú: "A Tú, cậu thật lợi hại, giống như A Sắt vậy!"

Tiểu A Tú kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đúng vậy, lá gan tớ lớn. A Sắt nói, chúng ta đều là một gia đình, chuyện gì cũng có thể nói. A Sắt là người rất tốt, lần sau các cậu muốn nói gì cứ trực tiếp nói thẳng với chị ấy, chị ấy không giống a mỗ tớ, hay mắng chửi người khác đâu."

A Diệp nghe vậy, lắc đầu cười: "Lá gan càng lúc càng lơn, dám lên tiếng chống lại cả ta."

Thổ bá đi ngang qua, vui vẻ mở miệng, nói: "Tôi cảm thấy như vậy lại rất tốt. Lúc trước, bộ lạc chúng ta làm việc chăm chỉ mỗi ngày chỉ để kiếm một miếng thịt nướng, vậy mà chúng ta chưa bao giờ vui vẻ dù chỉ một giây." Thổ bá chỉ chỉ các tộc nhân đang làm việc phía xa, trên gương mặt mỗi người ở đó đều nở nụ cười "Từ khi A Sắt đến, cô nhìn bọn họ bây giờ xem, ai nấy đều vui vẻ hạnh phúc cười như muốn nứt miệng ra.”

“Hiện tại bọn trẻ không cần phải giúp việc gì, tự do chơi đùa. Người già chúng tôi không phải chờ chết nữa, bây giờ càng có hy vọng sống”.

A Diệp cùng A Hỉ nhìn theo tay Thổ bá chỉ mới phát hiện ra. Đúng vậy, các tộc nhân trong bộ lạc đều đang vừa cười vui vẻ vừa làm việc trong tay.

Trước đây các tộc nhân đều có khuôn mặt đau khổ ũ rủ, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, so với bây giờ quả thật khác nhau một trời một vực.

Thổ bá mỉm cười, nheo mắt lại: "Hơn nữa, sau khi nghe những gì A Sắt kể về bầu trời ngày hôm qua, tôi càng thêm tin tưởng tương lai sau này của bộ lạc Thanh Long chúng ta!"

A Diệp và A Hỉ nhìn nhau gật đầu đồng ý với những gì Thổ bá nói.

"Aiz!" Đột nhiên, Thổ bá thở dài nặng nề, vô cùng lo lắng nói: “Tôi hiện tại lo lắng các bộ lác khác sẽ biết A Sắt là thần nữ trên trời.”

A Hỉ vốn đã trở thành một tiểu mê muội khác của A Sắt, nghe vậy liền tức giận nói: “Ai dám nói ra, tôi sẽ đánh người đó nằm lăn trên mặt đất không đứng dậy nổi.”

Những lời này cũng khiến A Diệp suy nghĩ: “Đúng vậy, chúng ta phải nhắc nhở các tộc nhân không được để các bộ lạc khác biết A Sắt là thần nữ. Nếu không, A Sắt sẽ bị các bộ lạc khác cướp đi, lúc đó cuộc sống chúng ta sẽ quay lại như quá khứ lần nữa."

Tính tình vừa mới dịu xuống của A Hỉ lại bộc phát lên: "Hừ, A Hỉ tôi ở đây, xem ai dám, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ."

A Hỉ chạy đến bảo các tộc nhân bảo vệ Tiêu Sắt, A Diệp thì thầm: "Tôi hy vọng bộ lạc sẽ ngày càng tốt hơn!"

Thổ bá vuốt râu, cúi người đi về phía gốc cây cách đó không xa, lẩm bẩm: “Tộc trưởng nói đúng, cuộc sống của bộ lạc sẽ ngày càng tốt đẹp hơn khi mọi người đều đồng lòng!"

Tiêu Sắt dẫn A Trà đi tìm một đống cỏ mềm, ngồi dưới gốc cây che bóng mát, bắt đầu thử bện cỏ.

Trước đây cô chỉ thấy ông ngoại bện giày rơm chứ cô chưa bao giờ tự mình làm.

Tiêu Sắt cầm đám cỏ dại trong tay vặn vặn xoắn xoắn, miệng lẩm bẩm lầm bầm: "Tới tới lui lui cũng chỉ là định lý Pythagore* quấn quanh như vậy. Trong lòng có giày rơm, khi làm xong chắc chắn sẽ là giày rơm...!"

*(Một phút ôn toán bắt đầu: Định lý Pythagore hay còn gọi là định lý Pi-ta-go áp dụng cho độ dài các cạnh của một tam giác vuông. Đó là một mối quan hệ cơ bản trong hình học Euclid giữa ba cạnh của một tam giác vuông. Định lý Pitago về góc vuông phát biểu rằng: Trong một tam giác vuông, bình phương cạnh huyền (cạnh đối diện với góc vuông) bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông.

Ở chiều ngược lại, định lý Pitago đảo phát biểu rằng: Nếu bình phương một cạnh bằng tổng bình phương hai cạnh kia thì tam giác đó là tam giác vuông.

Định lý Pitago được sử dụng để dựng một đoạn thẳng, biểu thị độ dài các cạnh của một tam giác vuông, cả ba cạnh đều là số nguyên dương.)

A Trà nghe Tiêu Sắt độc thoại, nâng cằm cau mày, mím chặt miệng không dám quấy rầy vì sợ làm gián đoạn suy nghĩ của Tiêu Sắt.

Cuối cùng, một chiếc giày xiêu xiêu vẹo vẹo đã bện xong ra lò.

Tiêu Sắt cầm lấy tác phẩm tuyệt vời, vui vẻ đưa cho A Trà xem: "Thế nào? Có phải trông rất giống bàn chân không?"

A Trà nhìn chân mình, lại nhìn giày rơm trong tay Tiêu Sắt, có chút ngượng ngùng cười: “Nó không có ngón chân, em có.”

Tiêu Sắt ngẩn ra, sau đó ôm bụng cười to: “Đúng vậy, A Trà của chúng ta nói rất đúng. Em có ngón chân, còn nó thì không có. Bất quá, chúng ta làm ra để bảo vệ cả bàn chân chứ không phải chỉ bảo vệ các ngón chân thôi."

A Trà chợt nhận ra: “Ồ, ra là vậy, em hiểu rồi.” Cô cầm giày rơm nhìn trái nhìn phải, “Em phải mang chúng thế nào đây?”

Tiêu Sắt nhặt cỏ tiếp tục bện: “Chỉ cần xỏ chân vào là được.”

A Trà xỏ chân vào, rít lên một tiếng, đôi chân to của cô siết chặt giày rơm đến rách toạc ra. A Trà khổ sở lại xấu hổ nhìn Tiêu Sắt, dùng giọng nhỏ yếu nói: “A Sắt, xin lỗi, em không cố ý.”

Tiêu Sắt cười xinh đẹp: “Không sao đâu, vốn dĩ mới làm lần đầu tiên sẽ không được tốt, chỉ có làm tốt thì khi mang vào mới không bị rách. Chị sẽ làm cái thứ hai, đảm bảo sẽ tốt hơn cái đầu tiên."

A Trà cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lắng, mỉm cười hạnh phúc ngồi bên cạnh Tiêu Sắt, nhìn cô đan giày rơm.

"Được rồi, nhìn này."

Tiêu Sắt mang đôi giày được đan bằng rơm vào chân, "Như thế này có thể giúp lòng bàn chân của chúng ta không bị đá nhỏ đâm vào, tuy không hoàn hảo lắm nhưng chị sẽ chậm rãi cải thiện nó."

Nhìn chằm chằm đôi giày rơm trên chân Tiêu Sắt, ánh mắt A Trà tỏa sáng: "A Sắt, chị thật tuyệt! Hóa ra chân của chúng ta có thể được bảo vệ như thế này!"

Thật là quá thần kỳ.

“Để tộc nhân chúng ta học cách bện giày đi, lúc đó mỗi người sẽ có một đôi cho riêng mình.” Tiêu Sắt nhét đám cỏ dại vào tay A Trà, “Đừng lười biếng, chị sẽ dạy em.”

Mỗi lần Tiêu Sắt nói muốn dạy cho cô điều gì đó mới, A Trà đều rất cố gắng học hỏi, cô luôn sợ rằng những tộc nhân khác sẽ vượt qua cô và thay cô đi theo A Sắt.

A Trà, đang mang giày rơm do chính mình bện, kinh hoảng níu lấy Tiêu Sắt, sợ hãi hét lên: "A Sắt, chân em đâu rồi? Tại sao em lại có cảm giác như không có chân vậy? Em sợ quá!"

Tiêu Sắt vừa buồn cười vừa đau lòng cho cô ấy: “Đừng sợ, là do em không quen thôi. Nhìn này, học theo chị, cứ đi lại như bình thường vậy. Đừng cúi đầu nhìn nó, chúng ta đi thôi. "

A Trà thử đi giày rơm, sau khi đã quen rồi, cô ấy cao hứng cười nheo mắt nói: "Oa, thì ra là vậy. Em thích chúng quá."

Thật là, nếu nói cô gái vừa rồi sợ đi giày là A Trà, e rằng cô ấy sẽ chống cự đến chết đi?

Tiêu Sắt nhìn A Trà cao hứng, cô dang hai rộng tay ôm lấy bầu trời trong xanh, hướng về phía bầu trời hét lớn: "Ngày mai! Sẽ! Tốt! Hơn nữa!"

Chỉ cần mọi người cùng nhau cố gắng, ngày mai sẽ chiếu cố chúng ta và làm cho bộ lạc Thanh Long ngày càng tốt đẹp hơn.

Hai người mang giày rơm đi về phía cửa sơn động, trên đường gặp A Tuyết đang cầm một giỏ hoa nhỏ hái trái dại.

Tiêu Sắt nhìn thấy vẻ mặt không có hảo ý của A Tuyết, chỉ muốn trợn trắng mắt, cô gái này thật đúng là chỗ nào cũng thấy.

Bất quá, hy vọng cô ta có thể nhớ lại những cái tát trước đó, đừng đến gây chuyện với cô.

Bằng không, bàn tay của chị đây sẽ tiếp đón cô.