Chương 37: Trong mắt có biển trời đầy sao

Editor: Ái Tuyết

Dạ Phong nhìn Tiêu Sắt, tim đập thình thịch, anh cảm thấy trong lòng kích động vui sướиɠ như đã lấy lại được thứ gì đó vừa đánh mất.

Không ai biết anh đã sợ hãi đến mức nào khi nghe A Trà kể rằng A Sắt bị người của bộ lạc Tháp Hà bắt cóc.

Anh sợ A Sắt yếu ớt thiện lương sẽ bị thương, càng sợ khi tìm thấy được cô, cô đã không còn hơi thở nữa.

Những người phụ nữ khi bị bắt cóc, nếu người phụ nữ đó khỏe mạnh được cho là có thể sinh con, cũng sẽ được những đàn ông vây quanh.

Còn những người phụ nữ dáng người gầy yếu sẽ bị coi là không có khả năng sinh con, người phụ nữ đó sẽ bị đàn ông lợi dụng để phát tiết chứ không được yêu thương.

Dáng người Tiêu Sắt tuy cao nhưng lại rất gầy, so với những cô gái khác trong bộ lạc, cô ấy gần giống như một đứa trẻ. Nếu bị bắt vào bộ lạc Tháp Hà, gần như chỉ có thể làm thứ để đàn ông phát tiết.

Dạ Phong sợ A Sắt người được anh nâng niu bảo hộ, sẽ bị người khác ức hϊếp, cô sẽ rơi vào tuyệt vọng sợ hãi đến bật khóc. Càng sợ hãi hơn là cô gầy yếu đến mức bị kéo lên bàn thờ hiến tế để tế trời!

Khi đó Dạ Phong chỉ nghĩ đến một điều, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh để cứu A Sắt, nếu đi quá muộn, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy A Sắt thích tươi cười nữa!

Khi đến nơi, nhìn thấy Tiêu Sắt bị Xương Hồn mang đi, cả người anh bộc phát lửa giận tột độ, như một con mãnh thú lao vào, dùng hết sức lực toàn thân có thể gϊếŧ chết một con hổ răng kiếm chiến đấu cùng Xương Hồn.

May mắn thay, A Sắt thích cười vẫn là A Sắt của anh!

Dạ Phong tạ ơn ông trời đã phù hộ cho anh, khóe miệng hơi nhếch lên, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Sắt, anh nói: “Cậu ta tên là A Đạt!”

Tiêu Sắt cười nói: “Cậu ấy rất thông minh, vì đánh không lại nên đi chọc tức bọn chúng, trì hoãn thời gian cho đến khi anh tới.”

Dạ Phong đáp lại cô: “Ừ, cậu ta rất thông minh!”

Tiêu Sắt đổi tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Dạ Phong đứng dậy, im lặng ngồi xuống một bên kia của cô.

Tiêu Sắt theo động tác của Dạ Phong, từ từ xoay đầu. Đột nhiên cô ngơ ngẩn hiểu ra, để ngăn mình không phải ngẩng cổ nhìn anh, người đàn ông này đã thay đổi vị trí tầm nhìn để cô bớt khó chịu.

Người đàn ông này à... thật ấm áp lại dễ thương!

Yêu! Yêu!

Hai tay Tiêu Sắt che ngực, cười đến mi mắt cong cong, cười đến lông mi dài nhẹ run rẩy, cười đến trong lòng cũng loạn lên.

Khi Dạ Phong nhìn thấy cô cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt đầy sao.

Tiêu Sắt đến gần anh, khoảng cách giữa mặt hai người chỉ có một nắm tay.

Dạ Phong đối mặt với A Sắt đang nhìn mình chằm chằm, anh cảm thấy toàn thân nóng bừng, khó thở. Có loại cảm giác muốn đem người con gái trước mặt này, đánh ngã xuống như lúc anh đánh ngã dã thú.*(oimeoi, cảm lạnh dã man)

Những âm thanh ngượng ngùng của các cô gái hàng đêm vang vọng trong đầu anh, sợi dây nào đó trong đầu Dạ Phong đột nhiên nổ tung.

Anh lập tức khống chế cảm xúc của mình, đầu óc trống rỗng, mọi thứ xung quanh đều như biến mất, nhưng trước mặt vẫn cũ, là gương mặt tươi cười của Tiêu Sắt đang nhìn anh.

Tiêu Sắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của anh, thanh âm nhẹ như gió thổi qua gương mặt Dạ Phong: “Trong mắt anh có biển sao trời mênh mông!”*(ôi, chị nhà thả thính)

Dạ Phong khẩn trương nắm chặt nắm tay, thẳng tắp eo, cứng ngắc hỏi: "Biển sao trời mênh mông là gì?"

Tiêu Sắt nhìn lên bầu trời đêm: “Là những ngôi sao mỗi đêm đều xuất hiện phía trên, giống như đôi mắt vậy!”

Từ góc độ này, Dạ Phong có thể nhìn thấy cái miệng đỏ mọng, còn có chiếc cổ xinh đẹp hơn tất cả người phụ nữ trong bộ lạc cộng lại.

Ánh mắt Dạ Phong trượt xuống, bên tai vang lên thanh âm vui vẻ của Tiêu Sắt: "Sao không hỏi tôi biển là gì?"

“Biển là gì?” Diệp Phong thu hồi ánh mắt, cùng cô nhìn lên bầu trời, giải phóng tất cả tưởng tượng xấu xa trong đầu ra.

“Biển à!” Tiểu Sắt chỉ lên bầu trời sao lấp lánh, "Biển cũng giống như bầu trời, đẹp và xanh. Tuy nhiên, bầu trời ở trên đầu chúng ta nhưng biển ở dưới chân chúng ta!"

Dạ Phong hơi cúi đầu, nhìn cô gái đang tươi cười, cùng nở nụ cười theo.

Hai người kề vai nhau nhìn về bầu trời, một cảnh tượng đẹp đẽ đến mức không ai có thể phá hủy được!

Nhìn hai người như vậy, A Tuyết nghiến răng nghiến lợi, bóp nát vô số trái dại.

"Cô ta rõ ràng là bị Xuyên Hồn mang đi, sao lại có thể được cứu trở về?" A Tuyết tức giận nói: "Ta mặc kệ, Dạ Phong phải là của ta. Hừ!"

Khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh xuất hiện, nhiều tộc nhân cũng đang ngồi xung quanh cửa sơn động.

Tiêu Sắt bị thương ở chân, ngồi trên tảng đá, chậm rãi kể: "Từ đó về sau, Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh chỉ có thể gặp nhau trên cây cầu do chim hỉ thước đắp lên vào ngày mồng bảy tháng bảy hàng năm!"

A Trà nghe vậy bật khóc, lau nước mắt: "Cái Vương Mẫu nương nương gì đó thật xấu xa. Tại sao bà ấy có thể ngăn cản Thất tiên nữ gặp Đổng Vĩnh chứ? Hơn nữa, đứa trẻ đó cũng quá đáng thương rồi!"

A Diệp ở một bên sờ đầu tiểu A Tú, đôi mắt cũng đỏ hoe nói: “Nếu là con của tôi, tôi cũng sẽ không cam lòng rời xa nó.”

Tiểu A Tú lập tức ôm lấy đùi A Diệp, dựa vào người bà, ngọt ngào nói: "A Tú cũng không đành lòng rời xa a mỗ!"

Phong Niên bĩu môi: "Một đám các người, nghe chuyện của bộ lạc người khác lại còn khóc." Nói xong, cậu ta hào hứng hỏi Tiêu Sắt, "Các cô gọi tộc trưởng trên trời là Ngọc Hoàng à? Còn người phụ nữ của tộc trưởng gọi Vương Mẫu nương nương, đúng không?"

Tiêu Sắt muốn nghiêm túc giải thích vấn đề này, nhưng sau đó lại nghĩ đến khác biệt văn hóa, gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

Phong Niên nghiêng người về phía trước một chút, nhìn Tiêu Sắt, có chút ngượng ngùng lại có chút sợ hãi: "Vậy A Sắt, cô sẽ trở thành Vương Mẫu nương nương, còn ngăn cản tình yêu của tộc nhân chúng ta sao?"

Tiêu Sắc ngẩn ngơ, không ngờ cô chỉ muốn dỗ dành A Trà nên kể lại câu chuyện về Thất tiên nữ, không ngờ lại có nhiều tộc nhân đến nghe như vậy. Không chỉ nghe mà còn đặt ra câu hỏi, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.

Tiêu Sắt dở khóc dở cười: "Không. Tình yêu là tự do. Chỉ cần cậu thật lòng thì không ai có thể ngăn cản được cả?"

Phong Niên cười: "Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Ánh mắt Dạ Phong vẫn luôn dừng trên mặt Tiêu Sắt, nhấm nuốt hai chữ "tình yêu" mà cô nói.

A Trà và Tiêu Sắt có mối quan hệ tốt nhất, cô muốn nói điều gì thì cứ trực tiếp nói ra: "A Sắt, chị có thể kể một câu chuyện khác về bầu trời của chị nữa không? Em vẫn muốn nghe!"

Tiểu A Tú lập tức lặp lại lời của A Trà, giơ tay lên hét lớn: "Em cũng muốn nghe, A Sắt, chị có thể kể cho em nghe một câu chuyện khác được không?"

Những tộc nhân khác cũng đồng thanh nói lại.

A Tuyết ngồi phía sau các tộc nhân nhìn Tiêu Sắt đang được mọi người khen ngợi, nghiến răng nghiến lợi muốn nói chuyện với A Đạt. Nhưng khi quay lại thì thấy A Đạt như đã bị si mê trong đó, đều giống các tộc nhân khác quan tâm đến câu chuyện phía sau.

Tiêu Sắt nhìn sắc trời liền đồng ý: “Được, vậy tôi sẽ kể một câu chuyện khác về một con khỉ tên là Tôn Ngộ Không đã thành tiên!”

Ngay khi câu chuyện này bắt đầu, tất cả các tộc nhân trong bộ lạc đều bị thu hút, so với cậu chuyện vừa rồi còn cảm thấy hấp dẫn hơn.

Nếu như Dạ Phong không lên tiếng, các tộc nhân chắc chắn vẫn sẽ quấn lấy Tiêu Sắt không ngừng.

Thu dọn xong, Tiêu Sắt nằm trên tấm da thú, vừa nằm xuống đã ngủ say sưa, khi tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, A Trà đang thay thuốc cho chân cô.

Tiêu Sắt ngăn A Trà thay thuốc: “Đừng, trời nóng thế này đừng băng bó vết thương nữa, cũng không có gì to tát, chỉ cần để khô là được! "

"Thật sao? Được rồi, vậy thì không thay thuốc," A Trà nói, "Bất quá, trước khi tộc trưởng đi săn, anh ấy đã dặn em phải để mắt đến chị, chân chị không được chạm đất!"

Tiêu Sắt dở khóc dở cười: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng đến mức không thể đứng dậy được.”

A Trà nhớ tới lời của tộc trưởng: "Không được, tộc trưởng nói, chị không thể xuống đất, kẻo vết thương càng nặng."

"Vậy thì..." Tiêu Sắt cười giảo hoạt*(ranh mãnh), "Nếu chị dạy em làm thứ gì đó có thể giữ chân không chạm đất thì thế nào?"