Diệp Vân Linh nguyên bản ăn xong liền muốn rời đi, đi được vài bước ngẫm nghĩ lại quay lại lấy hai cái bánh bao trở về.
Đi ra ngoài chưa được mấy bước, Diệp Vân Linh đã được đạo diễn mời tới văn phòng điều khiển của chương trình, quay phim bên người cũng dừng quay chụp, màn ảnh chuyển sang anh em Lục Tử Hạo bên kia.
Đạo diễn Tần ngồi đối diện với Diệp Vân Linh hỏi: "Chuyện này cô cảm thấy thế nào?"
Diệp Vân Linh cũng biết bản thân quả thật ăn hơi nhiều, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Lần sau tôi sẽ cố gắng ăn ít hơn một chút."
Tần đạo nhìn hai cái bánh bao cô ôm trong lòng, lại nghĩ tới cảnh tượng mười phút trước người này sấm rền gió cuốn xử lý một thùng cơm sáng kia.
Vừa tức vừa cười nói: "Ai nói với cô là chuyện ăn sáng. Tôi nói chuyện là chuyện hôm qua cô cứu Hứa Nặc con trai Thư Nhã kìa."
Diệp Vân Linh không nói gì, chờ lời tiếp theo của ông ta.
Tay phải Tần Vĩnh Lượng nắm thành một quyền, đặt bên miệng ho nhẹ một cái nói: "Chuyện ngày hôm qua thật sự cảm ơn cô. Cũng may có cô phản ứng nhanh, nếu không thì phiền phức lớn rồi. "
Tình huống hôm qua hầu hết mọi người đều tập trung chú ý tới tình hình thi đấu đua thuyền, không mấy để ý phía Hứa Nặc.
Nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, chương trình này cũng vô pháp vô thiên tiếp tục lên sóng, lại đối với sự thất trách nghiêm trọng, sự nghiệp của tổng đạo diễn chương trình như ông ta cũng xem như chấm hết.
Đối với việc Diệp Vân Linh cứu Hứa Nặc, Tần Vĩnh Lượng thật sự cảm kích cô.
Chỉ là hôm qua sau khi quay chụp xong đã khá muộn nên không tới tìm cô.
Diệp Vân Linh hỏi: "Cho nên ông tìm tôi là để báo đáp à?"
Tần Vĩnh Lượng vỗ trán: "Cô nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như vậy?" Tuy rằng đúng là ông ta muốn thế thật, nhưng cứ nói trắng ra như vậy lại thấy lạ lạ.
Diệp Vân Linh nhún vai nói: "Nói chuyện vòng vo quá mệt mỏi."
Tần Vĩnh Lượng nhìn Diệp Vân Linh hai giây, đột nhiên cười: "Cô với mấy lời đồn đãi bên ngoài không giống lắm."
Ngoài kia đồn Diệp Vân Linh hay ghen tỵ, thích làm trời làm đất, còn thích ra vẻ ta đây mặt mũi lớn.
Nhưng từ lúc quay chương trình từ hôm qua tới giờ, Tần Vĩnh Lượng không chỉ không thấy những gì người ta đồn đại, mà thậm chí còn phát hiện ra cô vậy mà có thể chịu khổ. Hôm qua lúc chọn phải căn nhà tranh, cô cũng không một câu oán hận, đến tối còn ngủ trên võng.
Đến hôm nay mới nhận ra đây cũng là người khá tốt để ở chung.
Chỉ có điều.... Hành vi có hơi kỳ quái, có thể làm ra được một số hành động tổ tiết mục không tưởng tượng nổi.
Tần Vĩnh Lượng nói: "Chuyện này là tôi thiếu cô một ân tình. Cô có thể yêu cầu bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được tôi nhất định sẽ làm."
Diệp Vân Linh chống khuỷu tay lên bàn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chuyện gì cũng được à?"
Tần Vĩnh Lượng cười nói: "Chỉ cần là việc tôi làm được, mà kể cả không làm được, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cô."
Diệp Vân Linh hơi lộ vẻ tươi cười: "Tối nay tôi muốn ăn hai con gà nướng." Nói rồi còn dơ hai ngón tay ra làm rõ yêu cầu.
Tần Vĩnh Lượng: "......... cái gì?" Đã chuẩn bị sẵn tinh thần Diệp Vân Linh công phu sư tử ngoạm, kết quả lại nghe được yêu cầu gì thế này, thiếu chút nữa ông ta tưởng mình lãng tai nghe nhầm.
Diệp Vân Linh nói: "Cái này khó làm à? Kể ra trước mặt mọi người thiên vị cho tôi hai con gà nướng thì cũng hơi bất công thật. Một con chắc có thể nhỉ? Ông có thể bịa ra một đề mục thi đấu gì đó, âm thầm thao tác một chút cho tôi thắng. Chuyện này hẳn là sẽ dễ thực hiện hơn."
Ở mạt thế mười năm, cô thật sự cạp đất ăn đủ rồi.
Tới thời đại hoà bình này, ngày ngày cũng chỉ ước có thịt ăn.
Đáng tiếc xuyên qua chưa được mấy ngày đã phải tham gia chương trình tạp kỹ này, haiz, đúng là vận mệnh của nữ phụ mà.
"Cô chỉ đòi hai con gà nướng? Sao cô không yêu cầu một ít tài nguyên này nọ đi? Tốt xấu gì tôi đây cũng là một tổng đạo diễn lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng, tích góp được không ít tài nguyên nhân mạch. Cô có thể yêu cầu lớn mật hơn một tí được không?"