Chương 35: Lại là báo ơn

Diệp Vân Linh cẩn thận suy nghĩ. Sau khi cô quay xong chương trình này nếu theo đúng cốt truyện thì kết thúc tiết mục Lục Mặc sẽ yêu cầu ly hôn với cô. Xác thật là cũng phải nghĩ cách kiếm tiền, có kinh tế thì mới tự chủ được.

Diệp Vân Linh nói: "Vậy thì ông xem xét an bài cho tôi đi, có thể kiếm được tiền là được, tốt nhất là thù lao cao một chút."

Tần Vĩnh Lượng thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ của Diệp Vân Linh, xem đến hoàn cảnh và trang trí trong trang viên nhà cô, hẳn là không lo chuyện tiền bạc mới đúng chứ?

Chắc lẽ ngày tháng sống trong hào môn của Diệp Vân Linh cũng không phải tốt lắm? Nghe nói có rất nhiều con dâu nhà hào môn nhìn bề ngoài thì rất sung sướиɠ, nhưng thực tế đến cả tiền đi chợ cũng phải ngửa tay xin chồng mỗi ngày.

Chỉ trong nháy mắt Tần Vĩnh Lượng đã gắn cho Diệp Vân Linh hình tượng minh tinh ra ngoài thì mỹ lệ chỉn chu, thực tế ở nhà chồng phải uỷ khuất xin tiền nhẫn nhục mỗi ngày.

Tần Vĩnh Lượng đáy mắt dâng lên vài phần đồng tình, nói: "Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm tài nguyên nào thù lao kiếm được nhiều tiền cho cô."

Nhìn ánh mắt Tần Vĩnh Lượng, Diệp Vân Linh cảm thấy hình như ông ta đã hiểu nhầm cái gì rồi, bất quá trong chốc lát không nghĩ ra được.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Diệp Vân Linh ôm hai cái bánh bao trở về, mới vừa bước ra ngoài vài bước đã bắt gặp Thư Nhã mới từ bệnh viện quay lại.

"Vân Linh, cô có rảnh không? Tâm sự với tôi một chút đi."

Lại quay lại căn phòng nhỏ lúc nãy, nhưng bây giờ nhân vật chính đổi thành Thư Nhã.

Thư Nhã ngồi ở đó, tự mở lời trước:

"Thời điểm tôi vừa ra mắt, tin tức internet còn chưa phát triển như bây giờ. Cơ hội đóng phim lúc ấy khó khăn hơn giờ rất nhiều. Lúc còn trẻ lo phấn đấu cho sự nghiệp, ngày đêm công tác, chờ tới khi địa vị ổn định thì tuổi đã không còn nhỏ nữa. Tôi sinh Hứa Nặc khi đã 43 tuổi, cũng được xem là sản phụ cao tuổi. Để sinh được thằng bé tôi đã phải chịu không ít tội, ngày nào cũng phải tiêm thuốc, mà nhiều lần còn thiếu chút nữa là không giữ nổi thai. Vậy nên Hứa Nặc là sinh mạng của tôi."

Nói tới đây, vành mắt Thư Nhã hơi đỏ lên: "Tôi thật sự không dám tưởng tượng ngày hôm qua nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ như thế nào nữa."

Diệp Vân Linh không am hiểu lắm việc an ủi người khác, nhìn vành mắt đỏ hoe khổ sở kia của Thư Nhã, hỏi: "Hứa Nặc không sao chứ?"

Thư Nhã nói: "Tối hôm qua ở lại bệnh viện kiểm tra. Người không sao cả chỉ là chịu một ít kinh hoảng, nghỉ ngơi một đêm, hôm nay theo tôi trở về tiếp tục ghi hình."

Nếu đã có thể quay lại ghi hình, đoán là không sao rồi.

Thư Nhã ổn định lại cảm xúc lại nói: "Chuyện ngày hôm qua có đông người như vậy chỉ mình cô để ý. May mắn là cô phát hiện ra, thật sự rất cảm tạ cô."

Diệp Vân Linh cũng không ra vẻ kiêu ngạo gì, chuyện mình cứu con cô ấy là sự thật, nhận một lời cảm tạ này cũng không có gì.

Gật đầu đáp: "Lời cảm ơn này của cô tôi nhận."

Thư Nhã: "Tôi thiếu cô một ân tình. Chỉ nói cảm ơn miệng quá nhẹ, cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần là việc tôi làm được."

Diệp Vân Linh: ".........."

Hình ảnh này hình như hơi quen quen.

Diệp Vân Linh bây giờ cũng thuần thục hơn nhiều, nói: "Tài nguyên, cô nếu có tài nguyên gì thích hợp có thể giới thiệu cho tôi."

Thư Nhã không nghĩ tới Diệp Vân Linh cứ sảng khoái mà nói ra như vậy. Vốn tưởng rằng cô sẽ khách sáo một, hai câu, hoặc là thả dây dài chờ câu cá lớn, để bản thân ghi nhớ ân tình, sau đó chậm rãi lợi dụng nhân mạch và tài nguyên trong tay mình.

Lại nghĩ tới bối cảnh gia thế nhà Diệp Vân Linh, lấy chồng giàu như vậy, trước kia hạng mục trong tay cô đều là cấp S+, sao có thể thiếu tài nguyên mà cần giới thiệu.

Nói như vậy cũng là để mình không bị gánh nặng trong lòng chuyện ơn cứu mạng, coi như cho mình một cơ hội báo đáp đi.

Nghĩ thông suốt chuyện này, ánh mắt Thư Nhã nhìn Diệp Vân Linh lại càng thêm ôn nhu hiền lành.

Trong giới đồn Diệp Vân Linh là một người ích kỷ, thích làm vương làm tướng, hiện tại xem ra lời đồn sai lệch biết bao.

Thân trong giới giải trí, Thư Nhã cũng hiểu rõ có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.