Chương 8: Một mặt biển phẳng lặng

"Con biết là đau, lão sư cho con các bài tập gia tăng sức bền đi, bây giờ làm quen trước, chỉ còn mười ngày thôi, con sợ không kịp ạ. Với lại dị năng hệ thủy đó dường như không chịu nghe theo sự sai khiến của con." Farrah lắc đầu, chỉ xin lão sư gia tăng huấn luyện cho mình.

"Được rồi, bây giờ thời gian nghỉ ngơi của con sẽ ít đi đấy, ta sẽ cho một bình thuốc, uống nó con có thể tu luyện ngày đêm, không cần ngủ cũng có đủ thể lực." Hài lòng khi nghe được câu trả lời của Farrah, còn chủ động xin thêm huấn luyện thì càng mừng thầm trong bụng.

"Ta sẽ nhờ hệ thống đưa con đến một nơi để tu luyện dị năng hệ thủy, chỉ có một lời khuyên cho con, hệ thủy là một chất lỏng vô định hình, có thể chữa trị như dị năng hệ quang, hệ mộc nhưng không phải ai cũng có thể may mắn đạt được thiên phúc ấy. Bình thường dị năng hệ thủy chỉ làm chậm đối thủ đi một chút, thuộc vào loại hỗ trợ, nói cách khác hệ thủy yếu nhất trong tất cả các hệ." Lão sư vừa nói vừa đưa cho Farrah bình thuốc, bảo cô uống nó vào ngay bây giờ.

Farrah gật đầu, trong mắt cô không có gì là tiếc nuối khi nghe hệ thủy là hệ yếu nhất. Chắc do cô có suy nghĩ khác người, con gái mà ai chả thích nước, với lại đã có mặt trong ngũ hành thì nó phải có một lợi ích nào đó, chỉ là người ở đây chưa tìm ra thôi.

"Ta thấy dị năng hệ thủy của con là biến dị, có lẽ sẽ có điều bất ngờ, ta chỉ mong con không có những suy nghĩ như là: tại sao ta lại có dị năng yếu nhất trong ngũ hành, hoặc là dị năng này chỉ làm được có chút đó thôi sao… Nếu con có suy nghĩ như vậy thì chính dị năng đó sẽ phản phệ con, giờ thì đi thôi." Lão sư đưa tay phất lên, trời đất như xoay chuyển.

Một trận choáng váng truyền đến từ đại não, khi chịu kí©h thí©ɧ bất ngờ cơ thể sẽ sinh ra khó chịu, cụ thể là nhức đầu, buồn nôn. Khi mở mắt ra đã thấy mình đứng trên…

"Hả, nước? Ơ đang đứng trên nước à?" Hai chân run rẩy khi thấy mình nổi trên mặt nước, mặt tái đi, chỉ sợ giây sau rớt thẳng xuống dưới. Là con người địa cầu hai mươi mấy năm, từ nhỏ đến lớn toàn đi trên đất bằng, khá hơn chút thì đi leo núi nhưng không phải là ngọn núi cao mấy ngàn mét, thấy đứng một lúc không có chuyện gì còn đi lại được thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vội vàng tìm bóng hình của lão sư thì người đã không còn ở đâu nữa: "Đi nhanh như vậy làm gì, ai, cái mặt nước này chỉ đi lại được thôi à, có vẻ không sờ tay được vào nước."

Không gian trên đầu là cả bầu trời xanh thoáng đãng, chả có bất cứ cái gì ở xung quanh, chỉ có bầu trời và mặt nước kéo dài vô cùng vô tận. Rất nhanh chóng, Farrah phải buồn rầu vì cô không biết làm cách nào để câu thông với nước.

Thử liên hệ với hệ thống, bao nhiêu lời kết nối nhưng đều không có ai phản hồi, thử liên hệ lại với sư phụ, cũng cùng một kết quả.

Farrah: "…" Muốn khóc quá, làm sao bây giờ.

"Làm sao mới có thể câu thông được với mày? Im lặng quá." Farrah ngồi bệt chân xuống đất, à không, trên mặt nước.

Nước là một trong những thể vô định hình, không có màu, không mùi, không vị, rất khó nắm bắt nước bằng cả hai tay không. Đó là đặc trưng của hệ thủy, về cơ bản nó không mang tính sát thương lớn, hầu như hướng đột phá của hệ thủy rơi vào trị liệu, đương nhiên sẽ kém hệ quang chữa trị chính thống.

"Nhớ lão sư từng nói hệ thủy của mình là dị biến, nhìn màu sắc này có vẻ giống màu xanh lam pha với trắng, màu trắng như màn bảo hộ nước." Trên tay phải Farrah là hình ảnh phản chiếu cho hệ thủy, những giọt nước bên trong đang nhộn nhạo, các dòng chảy bên dưới màn bảo hộ đang xoáy với tốc độ cao, quan trọng là nó không có màu, trong suốt.

"Nước chảy siết như vậy mà lão sư nói không mang tính sát thương gì lớn? Cái này nếu mà có thể hóa thành đại hồng thủy thì có thể nhấn chìm một tòa thành, nơi nơi sẽ là nước lụt. Nhưng nước có không màu sao? Bầu trời là màu xanh lam, đáng lẽ nước này phải phản chiếu màu sắc chứ?" Farrah hoài nghi nhân sinh nhìn hệ thủy của mình, có cảm giác tam quan bị đổ vỡ là sao ta, khoa học gì đó sao không còn đáng tin nữa vậy, hay là do đây là một phạm trù mới chưa được phát hiện chăng?

"Nhưng vậy phải làm sao mới có thể đả thông cái không gian này vậy?" Ngũ vị tạp trần nhìn mặt hồ phía trước.

Farrah cố gắng nhớ lại cách sử dụng dị năng hệ mộc trước đây, ngó lại hệ thủy bên tay phải nhà mình, thử cảm ứng một chút. Một tia nước phóng ra từ tay phải, chạy một vòng quanh ngón tay rồi tới toàn thân chủ nhân nhà mình, rất thích thú với mình thì phải.

"Xem ra ngươi rất thích ta nha? Nhưng sao chỉ có mình ngươi thôi vậy?" Dòng nước nhỏ nhoi khựng lại vài giây, giây sau hóa thành một dấu chấm.

Farrah: "…"

Chốc lát sau nó lại hóa thành dấu chấm hỏi.

Farrah: "…" Đỡ trán kêu ai oán, sao giống như con nít vậy, có lẽ trí thông minh của nó chưa đủ trưởng thành, nên đang không hiểu cô nói gì, thôi thì có một cái cũng được, có là có tiến bộ rồi.

"Piu, piu." Giọt nước chạy vòng quanh cơ thể cô rồi quay trở lại bên tay trái, nó lơ lửng ở đó, xoay vòng, cọ nhẹ nhàng vào tay trái, chỉ một lát tay trái đã ướt sũng.

"Đang muốn cái này à?" Farrah nghi ngờ nhìn nó, dường như cô hiểu nó muốn gì, kêu gọi dị năng hệ mộc. Sau khi trùng kích lên cao cấp, hạt giống đã mọc mầm, trên các lá mầm có những đường vân sóng sánh lấp lánh. Khi kêu gọi dị năng hệ mộc, cây lá mầm và giọt nước cố gắng hướng về nhau. Cụ thể là giọt nước đã nhanh chóng bao quanh lấy lá mầm, cô thấy được những dòng nước đang ra sức tưới cho lá mầm những năng lượng thủy tinh khiết, còn lá mầm thì rất ra sức mà dùng các lá của mình hút nước.

Farrah: "…" Đúng là một người dám cho và một người dám nhận. Nhưng cô muốn kêu gọi tụi nó trở lại trong thân thể thì không được, tụi nó còn thể hiện sự bất mãn với mình nữa.

"Thôi quên đi, vậy ta tách một phần năng lượng của các ngươi đặt ở đây vậy."

Quay trở lại với cái không gian vô cùng vô tận thoáng đãng này, cái mặt biển này nó vẫn phẳng lặng là sao vậy? Không biết không gian này rộng bao nhiêu nhưng cứ đi thử xem sao.

Một tiếng trôi qua.

"Rốt cuộc là mình đã đi được bao lâu rồi, xung quanh toàn nước là nước, dù cho chạy hay dẫm hay ngồi thì nó cũng không thèm phản ứng với mình." Vì đi quá nhiều nên Farrah nằm thẳng lên mặt nước, dù sao cũng không sợ rơi thẳng xuống nước.

"Đã bao lâu rồi mình chưa gặp phải ngõ cụt nhỉ?" Từ nhỏ phải nói là không phải có cuộc sống tốt lành gì, bị ba mẹ bỏ rơi ở trước cổng mái ấm mồ côi, may mắn được người dân gần đó đi qua phát hiện sớm, nếu không thì không biết chết mất lúc nào.

Cuộc đời sau đó là những chuỗi ngày vật lộn, tranh giành đồ ăn với những bọn trẻ khác, cũng có những đứa bé được gia đình nhận nuôi, cô cũng có cơ hội được gặp mấy gia đình nhưng lần nào cũng không thành công, không biết vì lý do gì.

Mãi tới một ngày, vô tình nghe được: "Xin lỗi bà sơ, không phải chúng tôi mê tín gì nhưng chúng tôi có đi coi ngày tuổi của đứa bé thì nó khắc với mạng của tôi, tôi là người làm ăn kinh doanh, rất quan trọng có thờ có kiêng nên xin thứ lỗi."

Sau lần đó, bà sơ không còn giới thiệu cô cho những gia đình nữa, nhưng bù lại bà thương cô nhiều hơn mấy đứa trẻ khác. Không biết có phải là vận mệnh trêu người hay không? Từ khi cô đến thì liên tục có những đứa trẻ được nhận nuôi ngày càng nhiều, đỉnh điểm còn được nhà hảo tâm lớn nhất nước tài trợ.

"Mà tự dưng nghĩ mấy cái quái này làm gì? Đó giờ đã còn suy nghĩ nữa đâu, thật là kỳ lạ." Farrah tự nhủ xong liền muốn đứng dậy đi tiếp.

Nhưng đúng lúc này không gian lại xảy ra biến động, nơi Farrah chưa kịp ngồi dậy, những vòng xoáy nước liên tục tỏa ra, hút Farrah xuống dưới.

"Cái gì vậy trời, không cho người ta kịp chuẩn…" Chỉ kịp nói vài từ rồi rớt thẳng xuống dưới mặt nước.

Nước lặp tức tràn vào ngũ giác, chỉ vội nhắm mắt lại, miệng uống không ít nước, còn có thể thở nhưng cũng rất khó khăn, ra sức bơi lên trên nhưng cứ liên tục bị hút sâu xuống, cố gắng thêm mấy lần thì quá sức chịu đựng mà ngất xỉu, trong lúc cô ngất xỉu, một phần dị năng được để lại ở cổng vào không gian hoảng sợ.

Ps: từ chương này trở đi, hệ mộc sẽ có hai cách gọi, tùy vào ngữ cảnh mình sẽ gọi luân phiên là hệ mộc và hệ thảo để câu văn đọc lên mượt mà hơn.