Chương 4.1: Gia tộc cộng sinh với hoàng gia

Sáng sớm hôm sau, tại đình viện của công chúa Farrah, một người phụ nữ đã đứng tuổi mở cửa đại trạch đi vào. Trên tay còn cầm theo một hộp cơm ba tầng, khuôn mặt người phụ nữ trông rất lo lắng, bước đi vội vàng hướng đến phòng ngủ chính.

Mở cánh cửa ra, nhìn thấy người mình quan tâm đang nằm ngủ với tứ chi dang hình chữ đại thì phì cười, lo lắng cũng giảm bớt.

"Công chúa của tôi ơi, trời đã lên cao rồi, ngài còn chưa chịu tỉnh nữa sao." Vâng, đó là bà vυ" hay chăm sóc Farrah, hay nói cách khác bà chính là người đã chăm sóc các hoàng tử, công chúa qua ba triều đại.

Farrah bị làm phiền, nhập nhèm mở đôi mắt còn buồn ngủ, hé một mắt ra nhìn, nhíu mày suy nghĩ. Người này sao nhìn quen mắt như vậy, gặp qua ở đâu rồi nhỉ?

"Là bà vυ" hay chăm sóc công chúa." Đúng lúc Tiên Đồng lên tiếng giải đáp thắc mắc.

Trong chốc lát, Farrah tỉnh hẳn, buồn ngủ bay đi đâu mất, ngơ ngác nhìn bà vυ" đi lại cửa sổ kéo rèm, mở toang cánh cửa cho ánh sáng chiếu vào phòng, ngay lặp tức cả căn phòng như được tắm trong ánh sáng.

"Cho bà vυ" này xin lỗi thưa công chúa, dạo này thân thể tôi bệnh cảm liên miên nên không thể chăm sóc ngài được. Còn cái cô hầu gái kia đã bị tôi trừng phạt. Bà cam đoan với con, sẽ không có sự việc như vậy diễn ra nữa." Bà vυ" quay lại trịnh trọng nhìn cô, lời nói chân thành, đầu cúi xuống thấp.

"Tiên Đồng này, sao bà ta lại trịnh trọng một cách kỳ lạ như vậy? Ý tôi là cô công chúa này cứ ngây ngốc cả ngày, không có lợi ích gì có thể đem lại cho bà ta." Farrah nhìn bà vυ" đang chờ đợi mình trước mặt, thắc mắc hỏi hệ thống.

Tiên Đồng xuất hiện trên giường cô, nhìn bà ta rồi nói: "Trước đây đế hậu còn thì bà ta đã như vậy rồi, bà ta là một trong những người hầu cực kỳ trung thành với hoàng gia Florence, nói đúng hơn là cả gia tộc đằng sau bà ấy, sống vì Florence, chết cũng vì Florence, vinh nhục cùng hưởng."

"Cô có thể an tâm nói tình huống hiện tại của cô cho bà ta biết, vì bọn họ sống phụ thuộc vào trực hệ hoàng gia, các cô cậu sống tốt thì bọn họ sẽ càng sống tốt. Còn nữa, tôi sẽ đi tìm hiểu tại sao gia đình bà ta trung thành với hoàng gia Florence." Rõ ràng hệ thống cũng thấy điều gì đó rất kỳ lạ.

Con người là một sinh vật rất phức tạp, ai cũng có một lòng mưu cầu của riêng mình, nhưng để có thể để một người hay cả gia tộc cùng hướng về một mục tiêu duy nhất thì rất khó. Xem ra hoàng gia Florence không đơn giản như trên tài liệu ghi, còn có điều gì đó đang được che dấu.

Bà vυ" chờ đợi nãy giờ mà không nghe thấy tiếng nói đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn liền bị đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm. Bà cảm thấy sợ điếng người, đôi mắt đó nhìn rất đáng sợ, không có tí tình cảm gì cả.

"Farrah, con… con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Bà vυ" lo lắng hỏi.

Chỉ thấy Farrah cười, nhìn bà vυ" một cái rồi mới hứng thú nói: "Trừng phạt người hầu kia như thế nào?"

Mặt bà vυ" như xuất hiện vết nứt, lần đầu tiên bà thấy Farrah nói chuyện kiểu này, cách nói chuyện, khí thế rất giống đế hậu, đều luôn mang vẻ mặt mỉm cười mà hỏi.

Trong khoảnh khắc đó bà vυ" không kịp theo đuổi suy nghĩ trong đầu tại sao Farrah lại có thay đổi lớn như vậy, bị khí thế đó áp đảo, lập tức trả lời theo đúng chuẩn mực.

"Dạ thưa công chúa điện hạ, tôi đảm bảo với ngày cô hầu đó sẽ không bao giờ được xuất hiện trong thủ đô Vincent một lần nào nữa."

Hài lòng khi nhận được đáp án mong muốn, linh hồn Thanh Lam: "…"

Đây không phải là phản ứng của cô đâu mà là của chính chủ thân thể này, xem ra cái chết đó đã để lại sự thù hận rất lớn trong lòng Farrah. Nhưng cũng có gì đó từ thân thể này muốn cho Thanh Lam biết, thân thể này cũng ghét bà vυ", không biết lý do vì sao.

"Tiên Đồng, cậu có video về ngày Farrah bị trượt chân không? Tôi muốn xem một chút." Farrah lặng lẽ hỏi Tiên Đồng trong hải não.

Tiên Đồng nhìn Farrah, gật đầu bảo: "Để tôi tìm."

Nhận được câu trả lời, Farrah quay qua nhìn bà vυ" nãy giờ vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn mình.

"À…" Farrah chỉ phát ra một âm tiết đơn, câu nói lấp lửng.

Xuống giường thì thấy hộp cơm ba tầng được đặt trên bàn phía đối diện giường. Bước đôi chân trần trắng nõn về đó, tay giơ lên miệng ngáp, động tác rất tùy ý lại lộ ra nét ngây thơ của thiếu nữ mới bước qua tuổi mười lăm.

"Sáng nay ăn gì?"

Sau một vài giây hoảng hốt, bà vυ" mới phản ứng lại, vội vàng mở tủ quần áo và nói:

"Ối, người chưa thay đồ thưa công chúa."

Hôm nay bà vυ" lựa chọn một chiếc váy xòe có gam màu vàng sáng, không có họa tiết gì nhiều nhưng lại làm nổi bật được vẻ đẹp của Farrah.

Liếc nhìn bà vυ", rồi như cố ý mở miệng nói: "Không thắc mắc gì sao?"

Sau khi buộc tóc cho cô gọn gàng lại, bà ta hơi lui về sau một chút rồi mới nói:

"Thứ lỗi cho bà già này là bà cũng có thắc mắc nhưng từ huyết quản của bà đang nói rằng ngài vẫn là công chúa điện hạ tôn quý nhất, trước đây nhìn không giống, bây giờ ngài chắc chắn là Farrah Florence."

Farrah: "…" Được rồi, cô cũng có cảm nhận như vậy, nó đến từ cổ thân thể này và cả linh hồn từ địa cầu tới đây. Cả hai đều rất lưu luyến bà vυ" này, dường như trong một chốc nhìn bà ta cung kính nói mà cô có ảo giác đáng lẽ nên là như vậy từ lâu lắm rồi.

Nhưng: "Bà thắc mắc điều gì?"

Bị hỏi khó, bà vυ" đắn đo suy nghĩ một chút mới trả lời:

"Trước đây ngài cứ như bị người ám, trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hay nói mấy câu rất kì lạ, còn tự làm mình cười, khóc. Bệnh trạng đó theo các quân y nói thì là ngài đã bị tâm thần phân liệt." Dừng lại một chút để quan sát sắc mặt Farrah rồi nói tiếp.

"Nhưng đế hậu lại không tin vào điều đó, đế hậu rất yêu thương ngài, luôn ban bố lệnh tìm người tài từ dân gian giúp ngài chữa khỏi bệnh.

Cuối cùng, quan tế ti mới xuất quan lúc đó liền nói với đế hậu rằng:

"Chỉ cần thân xác công chúa còn thì sẽ có ngày công chúa sẽ quay về."

"Đế hậu lúc đó không biết phải làm sao, rất khổ sở, chỉ đành che dấu với bên ngoài, từ đó nuôi ngài như nuôi một bông hoa trong nhà kính, có rất ít người biết hoàng gia Florence hiện tại còn có một công chúa, duy chỉ có một vài người hầu nằm trong nhánh chuyên chăm sóc đặc biệt cho ngài là được biết, bọn họ phải uống thuốc đặc chế từ hoàng gia, nếu tiết lộ thân phận của ngài sẽ bị trừng phạt."

Farrah trầm ngâm khi nghe về baba và mama của mình, đôi mắt nheo lại như suy nghĩ, thì ra bọn họ không bỏ rơi cô.

"Vậy tại sao giờ nhìn đại viện của tôi như cái nhà hoang vậy?"

"Cái này, năm ngài sáu tuổi, đột nhiên đế hậu cùng một lúc mất tích, tình hình chính trị lúc đó rất căng thẳng, nội ngoại rơi vào thế giằng co, nhiều người hầu có mắt không tròng nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Cho nên ngài mới…" Không cần nghe đoạn sau, cô cũng hiểu lý do, bi kịch của tiểu công chúa coi như bắt đầu từ đó, chịu đủ mọi sự hành hạ từ người hầu. Tuy có bà vυ" đứng kế bên ngăn cản nhưng không phải cái gì bà ấy cũng làm được, đôi khi vì bảo vệ cô mà bị các người của cung khác chèn ép gắt gao, nửa bước khó đi.

"Còn các anh tôi thì sao?" Baba và mama thương mình vậy thì chắc các anh của mình sẽ không thấy ganh tỵ chứ.

Bà vυ": "…" Đợi mãi mà không thấy bà ta lên tiếng, ngẩng đầu khỏi đống điểm tâm nhìn bà ta, im lặng nhìn bà ta.

"Chỉ… chỉ có đại điện hạ tức bệ hạ hiện tại là biết sự tồn tại của ngài, ngài và bệ hạ gặp nhau duy nhất một lần lúc ngài ba tuổi và đại điện hạ lúc đó mới bảy tuổi"

Farrah: "…" Ánh mắt cô nhìn bà vυ", trong đầu loạn nghĩ lung tung.

Không phải chứ, nuôi trong nhà kính mà baba và mama nói là nuôi mình tới mất đó luôn à, người nhà cũng phải che dấu sao. Nếu nhớ không lầm theo trí nhớ cổ thân thể này để lại thì đại hoàng tử được hai tuổi thì hai năm sau hoàng gia có thêm nhị hoàng tử, một năm rưỡi nữa thì có tam hoàng tử, phải mất bốn năm nữa cô mới ra đời.

Ít nhất cũng phải có hai người anh biết đến sự tồn tại của cô, dù sao cũng là huyết mạch của nhau, dù không thích nhau thì các lễ nghi hoàng gia dành cho bên ngoài cũng phải luôn được duy trì ở mức hòa thuận, dĩ hòa vi quý.

"Cho tới bây giờ, bệ hạ có từng hỏi thăm tôi lần nào chưa?" Vội vàng ăn nốt miếng bánh điểm tâm cuối cùng.

Nghe được câu hỏi đó mặt bà vυ" hơi tái đi, còn Farrah lại điềm nhiên như không phải là người vừa thốt ra câu đó.

"Xin lỗi ngài… cái này…" Bà vυ" cuối thấp đầu nói, bà cũng không biết phải nói làm sao.

Bệ hạ dường như không muốn quan tâm đến tiểu công chúa, dù cho tình hình đất nước đã ổn định được từ rất lâu và bây giờ đất nước còn phát triển hơn ngày xưa nhiều nhưng có vẻ như các hoàng tử cố tình lãng quên em mình đi, như cái cách mà đế hậu đã làm trước đây.

"Thôi được rồi, đừng nói nữa, không quan tâm hay để ý gì thì kệ đi. Có lẽ với bọn họ tôi là một vết nhơ không thể nói với bên ngoài." Farrah hài lòng lau sạch mười ngón tay, đúng là được ăn no là thoải mái nhất, còn được người hầu chuẩn bị còn vui sướиɠ hơn, khỏi tự thân lăn xuống bếp vận động.

"Quá giờ rồi nhóc con, tìm hiểu thân thế cũng đủ rồi, trễ huấn luyện mười lăm phút." Lão sư từ hệ thống rống ra bên ngoài, tất nhiên chỉ có cô và hệ thống nghe được.

Nghe ổng rống mà Farrah xém nhảy dựng từ trên ghế té ngược xuống đất, lão sư của mình không cần đánh ai đâu, chỉ cần gầm lên một cái thôi cũng đủ dọa uy phong nhà người ta đi một nửa rồi. Mà sao nay ổng gọi mình thân thiện thế nhờ, nhóc con? Muốn chửi tục mà không dám, bà đây từ tiền kiếp đã hai mươi ba tuổi rồi, cộng thêm tuổi đời này cũng coi như chững chạc gấp chục lần, nhóc con là nhóc sao, hừ.

"Nhóc con đừng nghĩ đang suy nghĩ gì mà ta không biết nhé, còn nữa, đừng để quá nhiều người biết cô có thể sử dụng dị năng, chưa phải lúc đâu, cô đang trong tình thế tứ cố vô thân đấy."

"Bà nói bà là người chăm sóc đặc biệt của tôi?" Linh hồn cô trong hải não thì vâng vâng dạ dạ với lão sư, còn bên ngoài thì mặt mày bình tĩnh hỏi bà vυ".

"Đúng vậy thưa ngài, có chuyện gì sao ạ?" Bà vυ" thắc mắc nhìn tiểu công chúa hỏi.

"Nếu đã như vậy thì tôi có toàn quyền sử dụng bà rồi, tôi có thể có bao nhiêu người để làm việc trung thành với tôi?" Một tay chống trán, trong lòng Farrah bắt đầu gẩy gẩy bàn tính.

Bà vυ" như chợt ngộ ra lời của cô nói, ánh mắt bà như được gột rửa, nhìn thẳng cô, khí thế như thay đổi, nói:

"Chắc ngài chưa biết, gia tộc tôi hiện tại có tổng quân số là chín nghìn người, tùy hoàng gia sử dụng, chỉ có duy nhất đế hậu mới được quyền sai sử chúng tôi nhưng lại không hoàn toàn đứng đầu lãnh đạo. Gia tộc tôi có một truyền thừa được truyền từ thời cổ cho tới nay, chỉ cần người hoàng gia Florence có thể thuyết phục được con chiên gia tộc thì chín nghìn binh sẽ coi người đó là thiên lôi, sai đâu đánh đó."

Farrah bị khí thế đột nhiên tăng cao của bà ta làm ngớ người mất vài giây, nếu mà suy nghĩ và biểu cảm khuôn mặt được thiết kế tự động hóa thì trên đầu cô nãy giờ sẽ có ba dấu chấm hỏi xuất hiện to đùng.

Ps: Tứ cố vô thân: mang ý nghĩa người đó đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể quá tin tưởng bất cứ ai.