Chương 9: Tận thế thịt văn (H nhẹ)

Khi nói những lời này Ngôn Nhất đều một mực theo dõi phản ứng của Tri Hiểu, chờ nhìn thấy nàng vẻ mặt dè dặt hoặc là sợ hãi chạy mất, sau đó hắn sẽ giống như bắt gà con, bắt nàng trở về, dùng những thứ đồ kia lần lượt chơi với nàng!

Nhưng lại làm hắn phải thất vọng, nàng vẫn như lần đầu tiên gặp hắn, không chút rung động, chỉ là tò mò nhìn đám đồ chơi kia.

Có điều như vậy chơi càng vui không phải sao? Ngôn Nhất lập tức trở nên hưng phấn, hắn hiện tại vô cùng mong chờ muốn biết, khuôn mặt bình tĩnh này của nàng, sau khi nhuốm đầy du͙© vọиɠ sẽ mang sắc thái thế nào đây!

Giờ phút này Ngôn Nhất không hề biết, sau này hắn sẽ hối hận biết nhường nào, hối hận khi vừa gặp mặt đã cho Tri Hiểu thử những món đồ chơi này, hối hận không thể cho Tri Hiểu thấy được dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình, để rồi tranh thủ có được phần yêu thương lớn nhất từ nàng!

Ngôn Nhất khẽ vung tay giật lấy váy Tri Hiểu, trang phục người hầu trong nhà là do một người bạn của hắn đặc biệt thiết kế, chỉ cần hắn nhẹ nhàng kéo một cái, toàn bộ quần áo sẽ từ trên người trượt xuống.

"A ~" Tri Hiểu nhất thời không đề phòng, y phục trên người cứ như vậy lặng yên rơi xuống đất, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại một bộ nội y hồng phấn viền ren trong suốt đáng yêu.

"Thật đẹp!" Ngôn Nhất quan sát Tri Hiểu trên người chỉ vẻn vẹn nội y xuyên thấu, đáy lòng khẽ than. Tạo hóa thực sự vô cùng không công bằng, Ngài sẽ thiên vị một số người, dành cho họ mọi thứ tốt đẹp nhất, để họ trở thành những người được nhân thế hâm mộ.

Thiếu nữ trước mắt da như mỡ đông, vô cùng mịn màng, khung xương tinh tế, vóc dáng lung linh, nơi nào cũng thật hoàn mỹ, không thể xoi mói! Mỗi tấc da thịt đều vừa vặn, khiến người ta cảm thấy, thêm một phần sợ nhiều, thiếu một phân lại ít, cùng với gương mặt tuyệt sắc vô song, khéo léo tinh xảo, như thể một tạo vật được quá mức ưu ái.

Ngôn Nhất say mê nhìn ngắm mỹ cảnh trước mắt, nâng tay vuốt ve bộ ngực sữa căng đầy, một tay khác vòng ra sau lưng Tri Hiểu, "Ba" một tiếng giải thoát nàng khỏi lớp nội y cuối cùng.

Một đôi vυ" trắng nõn đỏ tươi sóng sánh nhảy vào tầm mắt Ngôn Nhất! Săn chắc no đủ, mềm mại co dãn, cả bàn tay cũng không ôm hết, hơi dùng sức, nhìn nhũ thịt tràn đầy qua từng kẽ tay, điểm đỏ bừng kia lại làm hắn không nhịn được cúi đầu, hít sâu một hơi tràn ngập mùi sữa trong lành, "Thơm quá" Ngôn Nhất lên tiếng, ngậm một nụ hoa vào miệng, cái tay còn lại cũng cởi đi qυầи ɭóŧ của Tri Hiểu, dò xét vào nơi tam giác thần bí.

"Chủ nhân. . . A!"

"Suỵt ~ ngoan! Đừng nói, mà em gọi sai rồi, phải phạt em mới được, em gái Thược Dược!" Ngón tay không hề gặp chướng ngại gì cắm vào da^ʍ huyệt của Tri Hiểu, Ngôn Nhất ấn sâu.

Tiết Tri Hiểu cả người trần trụi đứng trong căn phòng tràn ngập sεメ toy màu sắc rực rỡ, lưng dán lên vật gì đó giống như tủ quần áo, hai nơi mẫn cảm nhất trên người đều bị đùa bỡn, nhanh chóng thắp lên dục hỏa trong nàng.

Người đàn ông vẫn cắи ʍút̼ nhào nặn bộ ngực cao ngất của nàng, bên dưới hoa huyệt dần dần chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, làm ướt nửa ngón tay vừa cắm vào.

"Nơi này của em gái Thược Dược đã bị tên khác cắm vào rồi à, tiếc thật đấy, anh Ngôn hơi bực, làm sao đây?" Ngôn Nhất thả nhũ thịt trong miệng ra, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Tri Hiểu, bộ dạng tiếc rẻ, nói tiếp: "Bây giờ anh Ngôn muốn trừng trị em Thược Dược không trong sạch nha~" rút lại ngón tay cắm vào da^ʍ huyệt của Tri Hiểu, đem dâʍ ɖị©ɧ trên tay xoa lên đầṳ ѵú vừa bị hắn mυ"ŧ đến hồng hào sáng bóng lấp lánh nước.

"A ~~ để anh nghĩ xem, đầu tiên nên chơi cái gì đây?" Vừa nói vừa lôi kéo Tri Hiểu đi tới một con ngựa sắt cao bằng nửa thân người, xoay người lại, ôm lấy Tri Hiểu đặt lên trên, "Trò ngựa sắt này chơi vui lắm, nó sẽ làm em vô cùng sung sướиɠ!"

"Anh... Anh Ngôn, em, em hơi sợ." Tri Hiểu làm bộ vô cùng kinh hãi lại không dám làm trái lời, mặc cho hắn còng tay, xích chân nàng lại, toàn thân tạo thành hình chữ "đại" ngồi trên lưng ngựa, làm cho miệng huyệt đẫm nước ướŧ áŧ ma sát lên tấm lưng trơn bóng lạnh lẽo của ngựa sắt, kí©h thí©ɧ đến mức sống lưng nổi lên một tầng da gà.

Sau khi cố định lại eo cùng tay chân của Tri Hiểu, Ngôn Nhất ấn lên một nút trên lưng ngựa, lại an ủi nhẹ nhàng: "Em Thược Dược đừng sợ, có anh Ngôn ở đây trông chừng rồi."