Chương 7: Tận thế thịt văn (hơi hơi H)

"Tri Hiểu, nhìn xem phía dưới của em chảy nước đầy tay anh rồi, anh còn chưa nếm thử mùi vị thế nào đây." Dứt lời đem ngón tay bỏ vào trong miệng, từng ngón từng ngón một lần lượt liếʍ sạch sẽ vừa nhìn Tri Hiểu vừa ăn dâʍ ɖị©ɧ của nàng, còn liếʍ liếʍ môi, như thể ăn được mỹ vị trần gian. Tri Hiểu trợn mắt há mồm, vừa thở dốc vừa nghĩ bụng: cho xin đi, có đói quá thì cũng không nên ăn thứ đó chứ! Còn làm như ngon lắm, bị người khác nhìn thấy rồi hỏi lấy đồ ăn ở đâu ra thì biết phải làm sao chứ?

Dọc đường đi, Vương Đại Lực làm Tri Hiểu tiết ba lần, cũng ăn no ba lần mật dịch, lúc ăn ánh mắt hắn như muốn bốc cháy, suýt chút nữa không nhịn được ôm lấy Tri Hiểu đặt lên đùi, xé ra qυầи ɭóŧ của nàng dùng dươиɠ ѵậŧ lớn đâm vào, mạnh mẽ chọc nát cái da^ʍ động kia.

May là đoàn xe rốt cục đến nơi, trường quân đội Hoàng Cương.

Một trường quân sự có lịch sử lâu đời, vô cùng danh tiếng, không ít danh tướng đều tốt nghiệp từ nơi này. Vì là trường quân sự nên diện tích rất lớn, đầy đủ mọi phương tiện, cạnh đó là một căn cứ quân sự thậm chí còn lớn hơn, là nơi làm việc của Bộ Tư Lệnh quân khu.

Lúc xuống xe, Tri Hiểu đã bị Vương Đại Lực đùa bỡn đến hai chân mềm nhũn, hạ thân ướŧ áŧ lan tràn, qυầи ɭóŧ có thể nhỏ ra dâʍ ɖị©ɧ, cả người ê ẩm nhức nhối vô lực nàng chỉ có thể để Vương Đại Lực ôm xuống xe.

Trường quân đội dựng một nơi tạm thời để phân chia nam nữ kiểm tra thân thể, sau khi đã xác định cơ thể không bị bệnh truyền nhiễm mới được vào bên trong. Vương Đại Lực quấn lấy Tri Hiểu, si ngốc nhìn nàng, không ngừng căn dặn nàng kiểm tra xong nhớ đợi hắn cùng đi vào, còn lưu luyến mãi không nỡ buông tay nàng ra, đến tận khi không thể không buông ra mới thôi.

Bởi vì phụ nữ rất ít, nên rất nhanh đã đến lượt Tri Hiểu. Nàng theo chỉ dẫn của nhân viên, đi vào một phòng kín, cởϊ áσ ngoài ra, chỉ mặc đồ lót, nằm lên một cái giường đơn.

Một nhân viên mang khẩu trang, mặc áo blu cầm theo đèn cường quang chiếu lên người Tri Hiểu, cô theo bản năng nhắm mắt lại, không dám mở ra. . .

Đến khi Tri Hiểu mở mắt, cô phát hiện mình đang nằm trên một cái giường nhỏ. Ngồi dậy, cảm giác mình thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ, quần áo vốn đang mặc đã không thấy đâu nữa thay vào đó là một bộ váy hầu gái rất lolita.

Ai, cái bệnh thích đồng phục.

Xuống giường xỏ giầy, Tri Hiểu mở cửa đi ra ngoài. Đây có lẽ là một căn biệt thự tư nhân, nơi này rất rộng, Tiết Tri Hiểu đi dọc hành lang khoảng một phút, mới nghe thấy có tiếng người cười nói, hoặc là âm thanh rêи ɾỉphóng đãng.

Đến lối rẽ, một luồng khí da^ʍ mị phả vào mặt.

Phòng khách được trang trí xa hoa tráng lệ, trên đất trải một lớp thảm dày hoa mỹ, nhưng phía trước chỉ thấy nam nữ túm năm tụm ba, áo quần không đủ che thân, có nhóm chơi bịt mắt bắt dê, ai bị bắt được sẽ phải cởi xuống một thứ trên người; có mấy người lại chơi Russian roulette (Cò quay Nga: trò chơi nguy hiểm và tàn nhẫn, người chơi sẽ sử dụng một khẩu súng lục ổ đạn quay với một viên đạn duy nhất bên trong, quay tròn hình trụ rồi lần lượt tự bắn vào đầu mình. Người còn sống sẽ là người chiến thắng), tất nhiên người nào thua sẽ phải chịu trừng phạt từ mọi người; hoặc là chơi trò buộc chặt người treo lên đánh, từng cặp nam-nam, nam-nữ, nữ-nữ, vừa nghe tiếng roi da quất lên da thịt người, tiếng la hét kêu rên, vừa làm loại chuyện luật động nguyên thủy.

Trong đó có rất nhiều người cũng ăn mặc tương tự Tri Hiểu, đều giống như hầu gái đến phục vụ lũ Phú Tam Đại, Hồng Tam Đại, Quan Tam Đại, làm mấy việc châm trà rót nước.

Gần đó có một người phụ nữ trung niên nhìn thấy Tri Hiểu đứng một bên, liền đi qua đưa cho nàng một tấm thẻ tên, sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu: "Cô đến phòng Số Một, chủ nhân sẽ phân công công việc cho cô." Rồi đi mất.

Tri Hiểu nhìn một chút về hướng người phụ nữ đó đi, cúi đầu nhìn thẻ tên trên tay: Thược Dược, cái tên này cũng dễ nghe, Tri Hiểu bĩu môi, cất bước đi về phía "phòng Số Một" .

Còn chưa tiến vào phòng, từ cánh cửa đang đóng phát ra tiếng hét điên cuồng khàn khàn của một cô gái, kêu một hồi, lại biến thành một giọng nữ cao, cứ như vậy một lúc, sau đó trong phòng lại không một tiếng động.

Tri Hiểu đứng trước cửa, chờ người bên trong gọi vào.

Thu: Mọi người ăn Tết vui vẻ nha, mình có việc phải lặn vài ngày nhé, tai chiện~