Chương 2-2: Lý Ưng Cố Tình Tránh Cậu, Người Này Bị Bệnh Sao?

Khương Duy là một người biết co biết duỗi, vẻ mặt cậu vô cùng khẩn thiết, "Đại ca, thật sự là tôi không biết phân biệt phương hướng, thật sự là không tìm được ruộng của nhà mình, thẩm thẩm nói ruộng của nhà tôi ở phía tây ruộng của Lý Ưng... Coi như anh nể tình tôi thu hoạch lúa mì cho anh nửa ngày nay, anh có thể nói cho tôi biết ruộng nhà tôi ở đâu không? Hoặc là anh chỉ cho tôi ai là Lý Ưng, chỉ cần nói cho tôi biết tôi sẽ không quấy rầy anh nữa."

"Tôi chính là Lý Ưng, cậu đang đứng trên ruộng nhà tôi, như vậy đủ rõ chưa?"

Khương Duy không hiểu, ngơ ngác nhìn Lý Ưng.

Cậu cứ nhìn như vậy một thời gian, Lý Ưng cố ý tránh đi ánh mắt của cậu, lãnh đạm nói: "Đầu óc cậu có vấn đề à?"

Khương Duy lắc đầu, chậm rãi phân tích mối quan hệ, cuối cùng cậu cũng hiểu ra, đưa mắt nhìn hai cánh đồng lúa mì ở phía tây nơi cậu vừa mới thu hoạch, lúa mì ở cánh đồng đó thưa thớt, cỏ còn mọc cao hơn cả lúa, thoạt nhìn thì chỉ toàn là cỏ dại, bông lúa mì vừa nhỏ vừa ngắn.

Mảnh ruộng đó mới là của nhà cậu.

Nhà của Lý Ưng cũng có hai mẫu đất ở cạnh nhau.

“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Khương Duy ủ rũ cầm liềm lên, đổi vị trí.

“Chờ đã.” Lý Ưng túm cổ áo kéo Khương Duy lại, mới đi được mấy bước Khương Duy đã bị kéo trở về, "Cậu không biết tôi sao?"

Sắc mặt Khương Duy ngưng trọng, "Tôi biết anh chứ, Lý Ưng đại ca, vừa rồi tôi chỉ nói đùa chút thôi! Hôm khác tìm anh cùng nhau uống rượu."

Lý Ưng nhíu mày, trong ấn tượng của anh Khương Duy là một thiếu niên lầm lì suốt ngày chỉ ở nhà, chỉ khi mùa màng bội thu mới có thể thấy mặt cậu ở ngoài, thế nhưng Khương Duy trước mặt anh hiện tại không có chút gì là lầm lì ít nói, cứ ngơ ngơ ngốc ngốc, cứ cảm thấy có chút quái dị.

“Anh hai, anh làm gì vậy?” Một thiếu nữ ước chừng 15 tuổi xách theo hộp cơm đang đứng cách đó không xa, ngạc nhiên nhìn hai người họ.

Đôi mắt của cô lướt qua khuôn mặt của Lý Ưng, rồi dừng lại hai giây trên tay Lý Ưng đang nắm cổ áo Khương Duy, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của Khương Duy.

Thiếu niên này có gương mặt ngoan ngoãn, đôi mắt trong sáng, giống hệt như tiểu thiếu gia đáng yêu trong bộ phim được chiếu ở trong thôn cách đây vài ngày. Không, cậu ấy còn xinh đẹp hơn tiểu thiếu gia đó.

Anh Tiểu Duy thường ngày không thích ra ngoài, nhưng cô chưa bao giờ phát hiện anh Tiểu Duy có bộ dạng xinh đẹp như vậy.

Thiếu nữ do dự hai giây, đặt cái túi đựng màn thầu dưa muối xuống đất, chạy tới đẩy Lý Ưng ra, che Khương Duy ở phía sau, "Anh không được đánh người đâu! "

Vẻ mặt Lý Ưng thờ ơ nói: "Anh không đánh."

Lý Đình Đình: "Anh Tiểu Duy, anh đừng sợ, anh hai em chỉ nhất thời kích động thôi, không có ý xấu gì đâu."

Khương Duy im lặng hai giây, sau đó cúi người không chút lưu tình, núp ở phía sau Lý Đình Đình, liếc mắt nhìn Lý Ưng một cái, "Cô chắc chứ?"

Lý Ưng nhìn bộ dạng hèn nhát của cậu thì bật cười khinh bỉ, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo Khương Duy đang núp phía sau thiếu nữ kia ra, lạnh lùng nói với thiếu nữ: "Đừng xem vào chuyện người khác, còn không đi học đi."

“Cô giáo của bọn em nói rằng giờ là xã hội hiện đại, chúng ta cần phải sống văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức. Còn anh thì không văn minh, không lịch sự, không- "

Lý Ưng hoàn toàn không kiên nhẫn, cao giọng nói: "Mau đi đi!"

Lý Đình Đình liền quay đầu bỏ chạy.

Khương Duy: "???"

Vừa rồi không phải rất mạnh miệng sao! Nữ hiệp! ! !

Lý Ưng kéo Khương Duy đến bên đống lúa mì, dùng một bàn tay đẩy Khương Duy ngã lên đó.

Khương Duy ôm đầu ngã lăn một vòng xuống đất, "Đại ca, những gì tôi vừa làm cũng không đáng bị đánh đâu mà!"

“Ai nói tôi muốn đánh cậu?” Lý Ưng nhặt cái túi Lý Đình Đình để dưới đất, mở ra, lấy một cái màn thầu bên trong ra, đặt vào tay Khương Duy.

Khương Duy được quan tâm mà cảm thấy sợ hãi, thời buổi này ai ai cũng nghèo túng, rất ít gia đình có thể mua được màn thầu trắng, trong vòng một tuần Khương Duy đến đây chỉ được ăn bánh bột ngô cứng như đá.

Cậu nhìn bàn tay bẩn thỉu của mình, quyết định không nhận.

Lý Ưng đưa tay lên, trực tiếp nhét màn thầu vào miệng Khương Duy.

"Không sạch sẽ, ăn vào sẽ không bị bệnh đâu."

Khương Duy cắn một miếng màn thầu, lập tức quên mất sự việc mới xảy ra vừa rồi, nhếch mép cười vài tiếng: "Cảm ơn đại ca."

Lý Ưng đột nhiên nói: "Cậu không phải Khương Duy."

Khương Duy chột dạ, nhanh chóng cắn thêm mấy miếng màn thầu, mơ hồ nói: "Tôi còn có thể là ai nữa chứ?"

"Vậy thì cậu nói thẩm thẩm hôm nay gõ cửa nhà cậu tên là gì?"

Khương Duy đột nhiên che miệng, giả vờ bị sặc, uống vài ngụm nước, căn bản không đáp lại câu hỏi của Lý Ưng.

Lý Ưng nhìn chằm chằm vào đôi má phồng lên vì màn thầu một lúc, khẽ cười một tiếng, lấy một cái màn thầu khác từ trong túi ra, cắn một miếng thật to rồi nuốt xuống, không hỏi thêm gì nữa.