Chương 6: Bệnh Vực Kẻ Yếu

Nhưng thằng nhóc này cực kỳ láu lỉnh, ăn không ít đồ của cô, cũng nhờ cô dạy phụ đạo rất nhiều, nhưng đối xử với cô vẫn rất xa cách.

Trình Cảnh Mặc nhướn mày, đứng dậy đi theo Tiểu Kiệt ra cửa, Vu Hướng Niệm cũng đi theo ra ngoài.

Cách đó không xa, trước cửa một nhà chật ních phụ nữ đến xem náo nhiệt, trong phòng truyền đến tiếng khóc của người phụ nữ và trẻ nhỏ.

Trình Cảnh Mặc bước nhanh đến, đẩy đám người đứng xem để chen vào phòng, Vu Hướng Niệm cũng đi theo sau anh vào phòng.

Đập vào mắt là đống bàn ghế ngổn ngang lộn xộn, một người phụ nữ mặc quần áo thô vải bố màu xanh chạy trối chết, phía sau cô ta là một người đàn ông mặc quân phục cầm dây lưng, trong miệng mắng mấy câu không sạch sẽ.

Còn có hai bé gái đầu tóc rối bời chạy ở phía sau lưng, khóc đến nước mắt giàn dụa: “Cha, cha đừng đánh mẹ con nữa.”

Vu Hướng Niệm nhìn cảnh tượng này lập tức nổi giận, cô ghét nhất là đàn ông bạo lực gia đình và nɠɵạı ŧìиɧ.

Trình Cảnh Mặc bước hai bước đến ngăn cản doanh trưởng Trương, một tay giữ lấy tay anh ta, nghiêm nghị nói: “Doanh trưởng Trương, dừng tay lại!”

Doanh trưởng Trương uống rượu, gương mặt đỏ bừng, dùng sức hai lần cũng không tránh ra được: “Anh tránh ra, hôm nay tôi phải đánh chết ả đàn bà này.”

“Anh có gì từ từ nói, không cho phép động tay động chân!” Trình Cảnh Mặc nói.



Doanh trưởng Trương mắng to: “Mấy ngày hôm trước tôi vừa cho ả đàn bà này năm tệ, hôm nay lại tìm tôi đòi tiền, tôi ở bên ngoài vất vả, cô ta ở nhà chỉ biết tiêu tiền bậy bạ!”

Lý Quế Hoa – Vợ của doanh trưởng Trương khóc sướt mướt kể: “Năm tệ này, tôi mua 20 cân gạo, lại mua thêm 2 cân mỡ heo, còn thừa mấy đồng? Giày của đứa nhỏ đi đến rách hết, tôi tìm anh xin năm tệ để mua cho bọn nhỏ một đôi thì sao chứ?”

Vu Hướng Niệm nghe Lý Quế Hoa khóc lóc kể lể lại càng bốc hỏa.

Con mẹ nó đây là tên đàn ông chó má gì? Không nỡ tiêu tiền cho vợ con mình.

“Cô còn dám mạnh miệng hả?” Doanh trưởng Trương đột nhiên tránh thoát sự kiềm chế của Trình Cảnh Mặc, hướng về phía Lý Quế Hoa xông đến.

Lý Quế Hoa bị dọa đến kêu to, lại chạy vòng quanh.

Một người chạy một người đuổi, còn có một Trình Cảnh Mặc đuổi theo phía sau.

Đột nhiên một tiếng loảng xoảng, một nửa chiếc bát sứ rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Hiện trường nhất thời lạnh ngắt như tờ.

Doanh trưởng Trương ôm trán, máu tươi từ giữa kẽ tay chảy ra, anh ta có chút không dám tin nhìn Vu Hướng Niệm.

Trong tay Vu Hướng Niệm cầm một nửa chiếc bát, cô đứng thẳng tắp, trên gương mặt trắng nõn tràn ngập tức giận, ánh mắt hung ác nhìn doanh trưởng Trương.



“Không phải anh thích đáng người sao? Vậy anh cũng nếm thử mùi vị bị đánh đi!”

Đám phụ nữ trẻ em đứng xem náo nhiệt đều giật mình, ngay cả Trình Cảnh Mặc cũng ngơ ngác một lúc.

Hôm nay Vu Hướng Niệm sao thế?

Trước kia cô cũng biết chuyện doanh trưởng Trương đánh vợ, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn không nhúng tay vào, ở trong nhà chế giễu Lý Quế Hoa hèn nhát.

“Con mẹ nó cô dám đánh tôi?” Một lúc lâu sau, doanh trưởng Trương mới phản ứng lại được, khí thế hung hăng muốn đưa tay đánh Vu Hướng Niệm.

Phản ứng của Trình Cảnh Mặc rất nhanh, lập tức khống chế doanh trưởng Trương lại.

Vu Hướng Niệm ném nửa cái bát trong tay xuống đất, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận: “Trình Cảnh Mặc, anh buông anh ta ra, để tôi nhìn xem anh ta có dám ra tay hay không! Nếu hôm nay anh ta dám động đến tôi một chút, tôi sẽ khiến anh ta phải cuốn gói rời đi!”

Lời này làm cho doanh trưởng Trương giật mình, anh ta thật đúng là không dám đắc tội với Vu Hướng Niệm.

Cha Vu Hướng Niệm chính là Tổng tư lệnh lục quân, nếu anh ta đánh cô, cũng đừng nghĩ đến chuyện ở lại trong quân đội nữa.

Tay doanh trưởng Trương dừng ở giữa không trung, Vu Hướng Niệm mắng doanh trưởng Trương: “Một người đàn ông như anh có bản lĩnh thì ra trận gϊếŧ địch, ở nhà đánh phụ nữ thì có gì giỏi? Mua giày cho đưa nhỏ, anh cũng không nỡ, anh cũng xứng làm cha sao!”