Chương 5: Mang Thai

“Rốt cuộc tôi bị bệnh gì vậy?” Vẻ mặt Vu Hướng Niệm vô tri hỏi.

“Chuyện đó…” Bác sĩ Ngô hắng giọng: “Có lẽ cô mang thai.”

Đầu tiên Vu Hướng Niệm trợn tròn mắt há hốc miệng, sau đó nắm đôi bàn tay trắng nõn của mình lại đánh cho Trình Cảnh Mặc một quyền, xấu hổ cúi đầu: “Trình Cảnh Mặc, đều tại anh cả…”

Trình Cảnh Mặc cũng trợn mắt há hốc miệng, chẳng qua ba giây sau, lại khôi phục vẻ mặt không cảm xúc.

Quả nhiên Vu Hướng Niệm vụиɠ ŧяộʍ với người ta sau lưng hắn!

Anh có thể nhịn Vu Hướng Niệm ngang ngược, hung hăng, lười biếng, không thèm nói đạo lý, nhưng nếu cô đã theo người đàn ông khác… vậy anh tác thành cho bọn họ!

Đám phụ nữ khϊếp sợ đến mức không thể khép lại miệng được!

Đứa nhỏ trong bụng mụ la sát này là của phó đoàn trưởng Trình? Không phải nói, cô không cho anh chạm vào sao?

Một đám phụ nữ còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Vu Hướng Niệm đuổi ra ngoài: “Mọi người về trước đi, tôi và Trình Cảnh Mặc cần bàn bạc một chút chuyện sau này.”

Trước khi đi, bác sĩ Ngô nhìn chằm chằm Trình Cảnh Mặc một lát, Trình Cảnh Mặc không chú ý đến ánh mắt này, nhưng Vu Hướng Niệm lại nhìn thấy được.

Cô hờ hững nhếch môi, tiễn mọi người ra cửa, tiện tay đóng lại.

“Trình Cảnh Mặc, mặc dù hôn nhân của hai người chúng ta là do người trong nhà sắp xếp không có tình cảm, anh có thể đưa ra ly hôn, nhưng không thể vượt quá giới hạn.”

Ánh mắt Vu Hướng Niệm thản nhiên, cây ngay không sợ chết đứng, hoàn toàn không thấy chút nào dáng vẻ thẹn thùng vừa rồi.

“Vượt quá giới hạn?” Trình Cảnh Mặc yên lặng cau mày: “Có ý gì?”

Vu Hướng Niệm đáp: “Chính là vụиɠ ŧяộʍ với người ta.”



Trình Cảnh Mặc có chút tức giận, trái lại cô ác nhân cáo trạng trước!

“Rốt cuộc là ai vụиɠ ŧяộʍ?”

Những lời đồn đại giữa Vu Hướng Niệm và Đinh Vân Phi kia, anh đã sớm nghe qua, anh không muốn so đo, không nghĩ đến hai người bọn họ ngay cả con cũng có rồi!

Vu Hướng Niệm nghe được ý tứ trong lời nói này của Trình Cảnh Mặc.

Đúng vậy, ba ngày này, ngày nào cô cũng hẹn Đinh Vân Phi đến nhà, nhưng cô có mục đích của mình!

Cô nói: “Trình Cảnh Mặc, anh yên tâm, tôi không có vụиɠ ŧяộʍ với người khác, càng không mang thai. Trong lúc hôn nhân giữa hai chúng ta vẫn còn hiệu lực, tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với gia đình, nhưng tôi cũng phải nói cho rõ, cho dù anh và bác sĩ Ngô kia có quan hệ như thế nào, nếu như anh đã kết hôn, phải giữa một khoảng cách và chừng mực, đương nhiên nếu như anh muốn ly hôn, tôi cũng đồng ý.”

Mấy câu nói đó của cô rất có lực, dường như Trình Cảnh Mặc bị giật mình, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi đã hứa với người trong nhà cô sẽ chăm sóc cẩn thận cho cô.”

Nghe xong lời này, Vu Hướng Niệm càng không vui, cô còn lâu mới cần loại chăm sóc vì sự ràng buộc về đạo đức như vậy.

“Tôi không cần ai chăm sóc, tôi có thể tự mình cố gắng.”

Nói còn chưa hết lời đã bị người ta cắt ngang, Tiểu Kiệt vội vàng chạy vào nói: “Chú, chú về rồi, cha Đại Nha lại đánh mẹ cô bé.”

Năm nay Tiểu Kiệt tám tuổi, tên đầy đủ là Phương Tuấn Kiệt, là đứa nhỏ mà môt năm trước Trình Cảnh Mặc nhận nuôi.

Mẹ của Tiểu Kiệt vì khó sinh trong lúc sinh cậu bé mà mất, một năm trước trong lúc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cha cậu bé hi sinh, Trình Cảnh Mặc bèn nhận nuôi cậu bé.

Trước kia nguyên chủ đối xử không tốt với cậu bé, ngày cô vừa xuyên đến, đối với cô, Tiểu Kiệt rất chán ghét và bài xích.

Trong ba ngày này, Vu Hướng Niệm vẫn luôn lấy lòng cậu bé.