“Đống nghêu sò này nấu như thế nào?” Trình Cảnh Mặc không tiếp tục đề tài này nữa.
Từ nhỏ anh đã lớn lên ở vùng núi, trước năm 17 tuổi chưa từng thấy qua hải sản, hoàn toàn không biết cách chế biến những hải sản này.
“Xào lên, để tôi nấu cho.” Vu Hướng Dương nói: “Cậu ra vườn hái ít ớt cay và hành.”
Trong sân có một mảnh đất nhỏ, Trình Cảnh Mặc trồng ba cây ớt, hai cây cà chua và một gốc dưa chuột, còn có một góc nhỏ trồng hành.
Một bữa cơm nhanh chóng được nấu xong, một bát to nghêu sò xào, một bát cà tím bung thịt, một bát canh cà chua trứng, một bát canh cải thìa, còn cả một nồi cơm trộn ngô.
Bốn người ăn no, sau khi ăn xong, Vu Hướng Niệm chặt mấy buồng chuối đưa Vu Hướng Dương mang về nhà.
Người một nhà nhiều, muốn cho mỗi người được ăn mấy quả chuối.
Vu Hướng Dương về đến nhà, kể lại chuyện hôm nay cho cha mẹ, lại chạy về bộ đội.
Vu Gia Thuận ăn chuối con gái gửi về, chỉ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc: “Chuối con gái anh đưa rất ngọt!”
Triệu Nhược Trúc còn vui hơn cả Vu Gia Thuận: “Lão Vu, em nói cho anh nghe, con gái mình thông suốt rồi, không đến mấy tháng nữa, Trình Cảnh Mặc sẽ trở thành con rể danh xứng với thực của anh!”
Vu Gia Thuận cười nhạt một tiếng: “Thằng nhóc kia tự mình chịu ấm ức không đi nói, còn phải để con gái anh ra mặt.”
Triệu Nhược Trúc không tán thành lắc đầu: “Lão Vu, anh nghĩ cho kỹ đi, Trình Cảnh Mặc tuổi còn trẻ đã có thể lên làm phó đoàn trưởng, chẳng lẽ thằng bé không biết cái gì nên tranh thủ cái gì nên nhịn sao? Đây là nó đã suy nghĩ cặn kẽ cho sau này.”
Vừa nhắc nhở như thế, Vu Gia Thuận hiểu rõ tâm tư của Trình Cảnh Mặc.
Trình Cảnh Mặc làm con rể của Vu Gia Thuận, nhất định sau lưng có kẻ khua môi múa mép nói anh dựa vào bối cảnh của cha vợ. Lần này nếu như anh không tiếp nhận bộ đội xử lý, khó tránh khỏi sẽ có người tìm lỗi, nói anh ỷ vào bối cảnh của cha vợ, không phục sự quản lý của quân đội.
Hơn nữa, nếu như anh không tiếp nhận xử lý, việc này nhất định sẽ báo lên trên, báo đến chỗ Vu Gia Thuận, Vu Gia Thuận nhất định sẽ đứng ra chủ trì công đạo, như vậy không tránh được miệng lưỡi, nói ông thiên vị con rể, anh không muốn làm Vu Gia Thuận khó xử.
Hơn nữa lần xử phạt này trong lòng lãnh đạo đều biết rõ Trình Cảnh Mặc gánh tội thay, cho dù xử phạt lần này xong cũng không ảnh hưởng đến tiền đồ của anh.
Triệu Nhược Trúc nói: “Đáng tiếc đứa con gái ngốc kia của chúng ta lại không suy nghĩ được chu toàn như vậy, đấu đá lung tung! Chẳng qua như vậy cũng tốt, Trình Cảnh Mặc không phải chịu xử phạt lần này, tình cảm của hai đứa còn tăng lên.”
Vu Gia Thuận lại ăn thêm quả chuối: “Thằng nhóc này, lòng dạ thâm sâu!”
Triệu Nhược Trúc lại có chút lo lắng: “Chỉ sợ Trình Cảnh Mặc hai lòng với Niệm Niệm, đến lúc đó cô con gái ngốc kia của chúng ta bị bán còn giúp nó đếm tiền.”
“Nó dám!” Vu Gia Thuận vỗ bàn một cái: “Anh đánh chết nó!”
“Được rồi được rồi, anh đánh ai chứ!” Triệu Nhược Trúc nói: “Chuyện này nhất định sẽ báo cáo lên chỗ anh, anh nghĩ ra xử lý như thế nào chưa?”
“Anh biết rồi.”
Đại viện.
Vu Hướng Niệm bẻ hai quả chuối, cho Trình Cảnh Mặc một quả: “Nếm thử quả chuối gây chuyện mà anh chặt về.”
Trình Cảnh Mặc nhận chuối lại đặt lên bàn: “Đồng chí Vu Hướng Niệm, về sau cô đừng xúc động như vậy, chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực.”
Vu Hướng Niệm nhướn mày: “Anh trách tôi xen vào chuyện của người khác hả?”
“Không phải, một lần xử phạt lại không ảnh hưởng đến chuyện gì, cô làm như vậy, mọi người đều khó coi.”
Vu Hướng Niệm lười biếng bóc vỏ chuối, trong lòng khó chịu: “Không ảnh hưởng đến anh nhưng ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, được chưa?”
Trình Cảnh Mặc: “…”
Lúc này Tiểu Kiệt chạy đến bên tai Trình Cảnh Mặc lặng lẽ nói mấy câu.
Vu Hướng Niệm nghe được cái gì mà chờ chú, cô dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: “Thím không phải thành viên nhà này, không thể nghe à?”
Trình Cảnh Mặc, Tiểu Kiệt: “…”
“Ai chờ chú ấy?” Vu Hướng Niệm nhìn Tiểu Kiệt hỏi: “Coi thím là người ngoài hả?”