Chương 45: Show Ân Ái

Tiểu Kiệt lắc đầu thành thật nói: “Bác sĩ Ngô ở trạm y tế, cô ấy bảo cháu gọi chú ra ngoài một chuyến, cô ấy có việc tìm chú ấy, chờ ở ngay chỗ cổng lớn đại viện.”

Người phụ nữ này, đoán chừng cũng nghe nói đến chuyện hôm nay, không biết lại muốn làm trò gì.

“Như vậy mới đúng, không uổng công thím mua bánh bao thịt cho cháu ăn.” Vu Hướng Niệm lại nói: “Là bác sĩ Ngô nói với cháu đừng nói cho thím biết hả?”

Tiểu Kiệt thành thật gật đầu.

Vu Hướng Niệm cười khanh khách nhìn Trình Cảnh Mặc: “Còn không nhanh đi, bác sĩ Ngô của anh đang chờ kìa.”

Trình Cảnh Mặc luôn cảm thấy nụ cười của cô rất rợn người, hỏi Tiểu Kiệt: “Cô ấy có nói tìm chú có chuyện gì không?”

“Không ạ.”

Vu Hướng Niệm nhắc: “Anh đi hỏi chẳng phải sẽ biết à, đừng để người ta chờ sốt ruột.”

Trình Cảnh Mặc: “…” Mấy ngày nay Vu Hướng Niệm rất kỳ lạ, anh không đoán ra được cô đang nghĩ gì.

Nghĩ một lát bèn đứng dậy: “Tôi đi một lát rồi về.”

Vu Hướng Niệm nghiến răng nghiến lợi cười: “Đi đi.”

Sau đó tiện tay ném vỏ chuối trong tay vào lưng Trình Cảnh Mặc, Trình Cảnh Mặc dừng lại, quay đầu, ánh mắt ngạc nhiên.

“Ai nha, ném vỏ chuối, không cẩn thận ném vào lưng anh.” Vu Hướng Niệm vẫn là dáng vẻ tươi cười kia, vẫy tay với anh: “Đi đi, đi đi!”



Trình Cảnh Mặc lại lần nữa xoay người, Vu Hướng Dương đá một nhát lên chiếc băng ghế Trình Cảnh Mặc vừa ngồi.

Trình Cảnh Mặc lần nữa dừng lại xoay người.

Vu Hướng Niệm vẫn cười như cũ: “Không cẩn thận làm đổ băng ghế, sao anh còn chưa đi vậy?”

Trình Cảnh Mặc cái hiểu cái không, Vu Hướng Niệm ở đó bảo anh đi, lại ở bên phát tiết bất mãn của mình, như vậy là có ý gì?

“Cô có muốn qua đó nghe xem là chuyện gì không?” Anh thử hỏi cô một câu.

Đôi mắt Vu Hướng Niệm cong thành hình trăng rằm, nũng nịu nói: “Tôi qua đó liệu có ảnh hưởng đến hai người không?”

“Không ảnh hưởng.”

Vu Hướng Niệm muốn giả bộ dáng vẻ cực kỳ miễn cưỡng, nhưng khóe miệng không nhịn được mà cong lên: “Vậy được rồi, tôi cũng đi nghe xem là chuyện gì.”

Hai người song song đi đến cổng đại viện.

Một số người trong đại viện ra sân thể dục, sau khi ăn cơm tối xong, đây là lúc náo nhiệt nhất.

Mọi người thích tụ tập ở chỗ này, bọn trẻ chơi trò chơi, đám phụ nữ vừa nói chuyện phiếm vừa đóng đế giày, đan áo len… đám đàn ông hút thuốc trò chuyện.

Mọi người nhìn Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc cùng nhau đi ra ngoài, đều vô thức đưa mắt nhìn theo.

“Gần đây cũng không nghe thấy mụ la sát ầm ĩ, hai người hòa thuận rồi hả?”



“Đúng vậy, tôi nghe chồng tôi nói, mụ la sát kia vì phó đoàn trưởng Trình đi tìm lãnh đạo quân khu lý luận!”

“Nhưng đến bây giờ bác sĩ Ngô còn chưa tìm đối tượng đâu!”

“…”

Lúc sắp đi đến cổng, Vu Hướng Niệm đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Trình Cảnh Mặc.

Xúc cảm mềm mại bóng loáng từ lòng bàn tay truyền đến, toàn bộ cánh tay Trình Cảnh Mặc đều là cảm giác tê dại, anh muốn rút tay về lại bị Vu Hướng Niệm nắm chặt hơn.

“Nắm cho tốt!” Năm ngón tay cô đan xen vào ngón tay anh, hai người mười ngón tay đan vào nhau.

Trước nay Trình Cảnh Mặc chưa từng nắm qua tay ai, lúc này bị Vu Hướng Niệm nắm chặt như vậy, cảm giác xa lạ trong tay, khiến toàn thân anh căng chặt.

Thậm chí lúc Vu Hướng Niệm nắm tay anh vung vẩy, vui vẻ giống như hai đứa bé sung sướиɠ tay trong tay đi mua kẹo ăn.

Lỗ tai anh không nhịn được mà đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng không dám há miệng thở mạnh.

Vu Hướng Niệm đương nhiên không phát hiện ra sự khác thường của Trình Cảnh Mặc, cô chỉ muốn tuyên thệ chủ quyền trước mặt Ngô Hiểu Mẫn!

Hiện tại Trình Cảnh Mặc là chồng cô, Ngô Hiểu Mẫn kia thế mà lén hẹn gặp mặt anh, đúng là coi trời bằng vung.

Hai người đến gần, quả nhiên thấy Ngô Hiểu Mẫn đứng ở một góc chỗ cổng lớn.

“Phó đoàn trưởng Trình!” Ánh mắt Ngô Hiểu Mẫn nhìn thấy Trình Cảnh Mặc đầu tiên, trên mặt lập tức cười rộ lên, sau đó lại thấy được Vu Hướng Niệm bên cạnh Trình Cảnh Mặc, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ: “Đồng chí Vu.”