“Haiz, đứa nhỏ này, sao con lại nói chuyện kiểu đó? Cha mẹ là loại người đó sao? Nếu như thằng bé không đồng ý cưới con, cha mẹ còn có thể gϊếŧ nó à?” Triệu Nhược Trúc trầm mặc nói.
Nếu không phải cưỡng ép thì chính là dùng lợi ích để dụ dỗ!
Vu Hướng Niệm suy đoán, nhất định là Vu Gia Thuận và Triệu Nhược Trúc cho Trình Cảnh Mặc bánh vẽ!
Cái gì mà cưới con gái tôi, cậu sẽ có nhiều chỗ tốt hơn, ngay cả vị trí sư trưởng cũng có thể giúp cậu đạt được gì đó.
Vu Hướng Niệm lười biếng nói: “Con biết rồi, lời dạy dỗ của mẹ, con đều ghi tạc trong lòng.”
“Nhớ kỹ thì tốt, nhanh thu hồi tâm tư ly hôn lại cho mẹ, con đi đâu tìm người đàn ông như Trình Cảnh Mặc! Đã nửa năm rồi còn chưa cùng phòng, cũng chỉ có mình Trình Cảnh Mặc chịu đựng được con!”
Vu Hướng Niệm đầu hàng: “Được rồi được rồi, mẹ à, trời đã tối, bọn con cũng phải trở về.”
Triệu Nhược Trúc kéo ngăn tủ ra, lấy mấy tờ đại đoàn kết và mấy phiếu nhét vào trong tay Vu Hướng Niệm: “Con tiết kiệm một chút cho mẹ, đừng cho là mẹ không biết mỗi ngày con ăn ở ngoài, con cứ xa xỉ như vậy, mẹ bảo cha con đánh gãy chân con!”
Vu Hướng Niệm nhìn chân mình, hình như có hơi đau.
Cô đẩy tay Triệu Nhược Trúc về: “Con không cần, cha mẹ giữ lại mà dùng.”
Triệu Nhược Trúc trừng cô một cái, lại đưa đồ cho cô: “Trong nhà không thiếu mấy thứ này, cha mẹ ngóng trông con sống tốt! Con nhớ kỹ, mọi người đều thích đồ tốt, nếu như con không biết quý trọng, bị người ta cướp mất, đến lúc đó đừng hối hận.”
Hai người đi ra khỏi phòng ngủ, đợi vài phút Vu Gia Thuận và Trình Cảnh Mặc cũng từ phòng sách đi ra.
Biểu cảm hai người không khác nhau là mấy, mặt không cảm xúc.
Không cần phải nói, Trình Cảnh Mặc nhất định cũng bị Vu Gia Thuận răn dạy.
Lúc rời đi, Triệu Nhược Trúc đưa cho bọn họ một con cá đã chiên sẵn, cùng hai cân tôm tươi còn nhảy tanh tách.
“Niệm Niệm thích ăn tôm nhất, cá này, mấy đứa kho hay sốt chua cay đều được, mới mua chiều nay, mẹ bảo bảo mẫu đã rán sẵn, bớt việc cho hai đứa.”
Tôm này nhất định là cung ứng đặc biệt cho đồng chí Vu Gia Thuận, vừa rồi ăn cơm cũng không thấy lấy ra cho mọi người ăn, cố ý để lại cho cô mang về.
Không thể không nói, người một nhà này đúng là đủ cưng chiều cô.
Lúc trở về, vẫn là tài xế kia đưa bọn họ về.
Mặc dù dáng vẻ Trình Cảnh Mặc vẫn là vui buồn không lộ, nhưng Vu Hướng Niệm cảm giác được quanh người Trình Cảnh Mặc tản ra hơi lạnh và không vui.
Nghĩ lại, làm phương hoàng nam cũng khá nghẹn khuất.
Người mình yêu ở bên cạnh lại không thể ở bên nhau, còn thường xuyên bị cha vợ cảnh cáo răn dạy.
Lúc này Vu Hướng Niệm cũng rất mâu thuẫn.
Cô biết giữa mình và Trình Cảnh Mặc không có tình cảm, như vậy hôn nhân thực sự vô vị.
Cô cũng sẵn lòng thành toàn cho Trình Cảnh Mặc, nhưng nghĩ đến người nọ là bác sĩ Ngô, không biết vì sao cô lại phiền lòng, cô lại không muốn thành toàn.
Hơn nữa, cô còn muốn hai chân này.
Ở dưới tình huống cô còn chưa thể tự bảo vệ mình, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận sống như thế.
Mọi người đều nghẹn đi.
Bên kia, Vu Gia Thuận và Triệu Nhược Trúc nhìn xe đi xa.
Vu Gia Thuận bất mãn nói: “Niệm Niệm muốn ly hôn thì ly hôn đi, anh chỉ có một cô con gái như vậy, cũng không thể để con bé ấm ức, về nhà, anh nuôi nó cả đời!”
Triệu Nhược Trúc véo mạnh tay ông một cái: “Con gái anh chính là bị anh chiều hư! Bây giờ anh có thể nuôi con bé, về sau anh qua đời, ai nuôi nó?”
Vu Gia Thuận tủi thân xoa tay: “Nó còn có ba người anh trai mà, nuôi nó cũng không thành vấn đề!”
“Anh già nên hồ đồ hả? Ba anh trai nó có thể cho nó ấm nó, nhưng có thể cho nó hạnh phúc sao?” Triệu Nhược Trúc hỏi: “Bảo anh nói chuyện với Trình Cảnh Mặc, anh nói chứ?”
“Nói rồi.” Vu Gia Thuận bĩu môi, cực kỳ tủi thân: “Vì sao chuyện đắc tội người ta đều là do anh đến làm?”