Chương 30: Phần Tử Trí Thức Cũng Phải Mưu Cầu Hạnh Phúc Cho Con Gái

Vu Hướng Niệm chậc chậc: “Đồng chí Triệu Nhược Trúc, nói gì thì nói mẹ cũng là phần tử tri thức, sao có thể cưỡng bức đe dọa chứ?”

“Phần tử trí thức cũng phải mưu cầu hạnh phúc cho con gái!” Triệu Nhược Trúc đúng ý hợp tình nói.

“Mẹ mưu cầu hạnh phúc cho con, vậy cũng đừng phá hỏng hạnh phúc của người khác chứ?”

Triệu Nhược Trúc nhíu mày: “Mẹ phá hỏng hạnh phúc của ai?”

Vu Hướng Niệm không nói thẳng mọi người chia rẽ Trình Cảnh Mặc và Ngô Hiểu Mẫn, uyển chuyển nói: “Trình Cảnh Mặc và con ở bên nhau, anh ấy không hạnh phúc.”

Dường như Triệu Nhược Trúc nhìn ra suy nghĩ của cô, có chút hận sắt không thể thành thép: “Vu Hướng Niệm à Vu Hướng Niệm! Con nói xem, sao con một chút cũng không di truyền ưu điểm của mẹ vậy? Nếu Trình Cảnh Mặc đã cưới con, hôn nhân của hai đứa được quốc gia bảo vệ, cho dù là người phụ nữ nào đến gây sự, con đều có thể đúng lý hợp tình phản kích, đánh lui cô ta!”

Nghe đi, không hổ là người đã từng tham gia kháng chiến, ở chỗ này còn nhắc đến chiến đấu bảo vệ hôn nhân.

Chẳng qua nghĩ lại Triệu Nhược Trúc nói cũng đúng.

Cô và Trình Cảnh Mặc là vợ chồng hợp pháp, cho dù là bạn gái cũ hay người trong lòng đến cửa chính là không có đạo đức, phá hoại quân hôn!

Nếu như Trình Cảnh Mặc cùng bọn họ dây dưa không rõ đó chính là tác phong có vấn đề, nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân.

Vu Hướng Niệm cô có thể đứng ở điểm đạo đức cao khiển trách bọn họ.

“Đương nhiên, Trình Cảnh Mặc là một người đàn ông ổn trọng, mẹ và cha con đều tin thằng bé sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hôn nhân, con cũng đừng nghĩ nhiều.” Triệu Nhược Trúc nói, đột nhiên xoay chuyển.

“Đến bây giờ con và thằng bé còn chưa cùng phòng sao?”

Vu Hướng Niệm trợn mắt, không kiên nhẫn: “Cho dù con đồng ý, anh ấy cũng không muốn.”



Cô là một người hiện đại, tư tưởng không bảo thủ.

Hơn nữa đời trước cô không học tập thì chính là làm việc, đến chết cũng chưa từng yêu đương, hối hận chết đi được.

Trình Cảnh Mặc đẹp trai như vậy, dáng người đẹp như thế, nghĩ đến cơ bụng và eo rắn chắc của anh, Vu Hướng Niệm cảm thấy cho dù có ngủ, cô cũng không thiệt gì.

“Hả?” Triệu Nhược Trúc giống như bị dọa, miệng mở to, một lúc lâu bà vui vẻ cười rộ lên: “Con gái mẹ thông suốt rồi!”

Sau đó bà bắt đầu liệt kê điểm tốt của Trình Cảnh Mặc.

“Trình Cảnh Mặc, người này thành thục ổn trọng lại có năng lực, con nhìn xem, thằng bé là phó đoàn trưởng trẻ nhất trong quân khu lục quân, về sau làm đến vị trí như cha con là chuyện rất có khả năng, con không cần làm gì hết, đi theo thằng bé cũng sẽ có ngày lành.”

Vu Hướng Niệm nghĩ đến vòng sáng trên đầu Trình Cảnh Mặc cùng với mấy vòng sáng ở nhà họ Vu, đều là màu vàng.

Mà sau cùng Trình Cảnh Mặc thật sự lên làm tổng tư lệnh quân khu lục quân, cấp bậc giống như Vu Gia Thuận.

Như vậy, có phải vòng sáng này đại biểu cho vận mệnh và kết cục của bọn họ? Vậy màu sắc vòng sáng khác có ý gì?

Triệu Nhược Trúc vẫn còn đang nói: “Người nhà Trình Cảnh Mặc ở cách xa như thế, con gả cho thằng bé không có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu. Con xem tính cách này của mình, mẹ chồng nhà ai, chị em dâu nhà ai có thể chịu đựng được con chứ!”

“Lại nói, con người Trình Cảnh Mặc rất tốt bụng, người bình thường đối xử với cô nhi gia đình liệt sĩ cũng chỉ cho tiền cho hiện vật, chỉ có mình thằng bé nhận nuôi Tiểu Kiệt, nó là một người đàn ông chưa lập gia đình, dẫn theo đứa con của người khác, rất ảnh hưởng đến việc nó tìm vợ!”

“Cũng chỉ có chúng ta người một nhà đều là quân nhân mới có thể hiểu thằng bé, ủng hộ thằng bé, thằng bé chính là người được cha con chọn trong ngàn vạn người.”

“Khoan đã.” Vu Hướng Niệm cắt ngang lời Triệu Nhược Trúc: “Mẹ, lúc trước để Trình Cảnh Mặc cưới con, có phải mọi người uy hϊếp anh ấy, nếu không cưới sẽ làm cho anh ấy không sống nổi trong quân đội?”

Vu Hướng Niệm thật sự không nghĩ ra, Trình Cảnh Mặc vứt bỏ người trong lòng, cưới cô vì cái gì?