Chương 29: Tất Cả Đều Đứng Về Phía Trình Cảnh Mặc

“Tiểu Kiệt thật ngoan!” Triệu Nhược Trúc cười đi đến xoa đầu Tiểu Kiệt, thấy trong tay Trình Cảnh Mặc xách theo đồ, trách nói: “Mẹ đã nói con nhiều lần rồi, đừng mua đồ đến, sao lại mua nữa, về sau đến trong nhà, không cho phép mua đồ.”

Trình Cảnh Mặc gật đầu: “Vâng ạ.”

“Nhanh ngồi đi!” Triệu Nhược Trúc nhận lấy đồ trong tay anh, sau đó gọi với ra ngoài sân: “Đóa Đóa, Quang Minh, trong nhà có một anh trai nhỏ đến, các cháu dẫn anh chơi cùng đi.”

Đóa Đóa và Quang Minh lần lượt là đứa nhỏ của anh cả Vu Hướng Quốc và anh hai Vu Hướng Hoa.

Vu Hướng Quốc và Vu Hướng Hoa là anh em song sinh, năm nay 30 tuổi, Vu Hướng Quốc là xưởng trưởng xưởng Nhật Hóa Nam Thành, Vu Hướng Hoa là một phó đoàn trưởng của chiến khu không quân phía nam.

Chị dâu cả và chị dâu thứ nghe được tiếng cũng từ trong bếp đi ra: “Niệm Niệm và Trình Cảnh Mặc đến rồi hả, sắp xong rồi đây.”

Nhìn ra được mọi người đều rất cho Trình Cảnh Mặc mặt mũi.

“Chị dâu cả, chị dâu hai.”

Trình Cảnh Mặc chào hỏi xong ngồi lại trên sofa, cùng cánh đàn ông trong nhà trò chuyện, Tiểu Kiệt chạy đi ra bên ngoài chơi.

Vu Hướng Niệm và Triệu Nhược Trúc đi pha trà, trong nhà không thiếu lá trà, Triệu Nhược Trúc dùng lá trà Trình Cảnh Mặc mang đến, xem như rất nể mặt anh.

“Niệm Niệm, hôm nay cách cư xử của con rất được.” Triệu Nhược Trúc nói.



“Con làm gì cơ?”

“Dẫn Tiểu Kiệt đến ăn cơm đấy!” Triệu Nhược Trúc nói: “Mặc dù Tiểu Kiệt không phải con ruột của hai đứa, con dẫn thằng bé đến cũng xem như là thừa nhận mấy đứa là người một nhà, trong lòng Trình Cảnh Mặc sẽ thoải mái hơn.”

Trái lại Vu Hướng Niệm cũng không phải vì Trình Cảnh Mặc thoải mái hay không, chỉ đơn thuần cảm thấy, nếu bọn họ đã nhận nuôi Tiểu Kiệt, thằng bé chính là một thành viên trong gia đình, đi đâu cũng dẫn theo thằng nhỏ cũng chính là chuyện thường tình.

Làm mẹ kế ngày nào thì có trách nhiệm ngày đó.

Vu Hướng Niệm nâng ấm trà, rót cho mỗi người một chén.

Triệu Nhược Trúc đặc biệt nói: “Trà này là do Trình Cảnh Mặc mang đến, mẹ thấy rất thơm, mọi người uống thử đi.”

Còn không phải là đồ trong cửa hàng bách hóa à, lá trà ai cũng có thể mua được, có thể có bao nhiêu thơm.

Nghĩ đến mẹ cũng vì bảo vệ hôn nhân của cô, Vu Hướng Niệm có chút áy náy, lúc tự châm trà cho Trình Cảnh Mặc, cô chu môi hỏi anh: “Ngon hay không ngon?”

Dáng vẻ này như làm nũng với anh, Trình Cảnh Mặc sửng sốt: “Tôi còn chưa uống thử.”

Nói xong bèn cầm cốc lên uống một ngụm, dẫn đến Vu Hướng Dương cười trêu.

Vu Gia Thuận liếc mắt một cái, anh ta lập tức ngừng cười.

Sau khi đồ ăn được bày lên bàn, mọi người vây quanh bàn tròn to.



Trong nhà có người giúp việc và cảnh vệ, bữa cơm này rất phong phú, có cá có thịt có rau.

Triệu Nhược Trúc còn mở bình rượu Trình Cảnh Mặc mang đến, rót cho mỗi người một chén nhỏ.

Tiểu Kiệt ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ cực kỳ câu thúc, ngay cả đồ ăn cũng xấu hổ gắp, Vu Hướng Niệm gắp một miếng cá vào trong bát cậu bé, nhỏ giọng nói.

“Muốn ăn gì thì gắp cái đó, giống như ở nhà vậy, cháu là nam tử hán, không thể thẹn thùng như vậy.”

Ánh mắt Tiểu Kiệt phức tạp nhìn cô, sau đó bĩu môi nói: “Còn lâu cháu mới thẹn thùng.”

Vu Hướng Niệm cũng chú ý đến, thật ra Trình Cảnh Mặc cũng rất ít gắp đồ ăn, cho dù gắp cũng chỉ gắp một miếng nhỏ, không quá tự tại.

Cơm nước xong, Vu Hướng Niệm đã bị Triệu Nhược Trúc lấy lý do may quần áo mới, gọi vào phòng ngủ.

Lúc này Triệu Nhược Trúc trở mặt rất nhanh, vừa rồi còn vui vẻ, cửa vừa đóng lại, lập tức lạnh mặt: “Hướng Dương nói, con muốn ly hôn với Trình Cảnh Mặc hả?”

Vu Hướng Niệm vừa nghe nói cha mẹ gọi bọn họ về ăn cơm, đã nghĩ đến khả năng là tên miệng rộng Vu Hướng Dương kể cho cha mẹ nghe chuyện này.

Vu Hướng Niệm lười nhác dựa vào sofa: “Con và anh ấy không có tình cảm.”

“Tình cảm có thể bồi dưỡng!” Triệu Nhược Trúc ngồi đối diện Vu Hướng Niệm, vẻ mặt nghiêm túc: “Con không sợ bị cha mình đánh gãy chân thì cứ việc ly hôn! Ly hôn rồi, mẹ và mấy anh trai của con cũng mặc kệ con!”