Trong mắt cô rưng rưng, khóe môi nhếch lên: “Đến anh cũng tin những lời nói bên ngoài kia à? Anh thế mà nghi ngờ tình cảm em dành cho anh? Có phải anh hối hận vì đã chờ em rồi không?”
Liên tiếp ba câu hỏi, gương mặt nhỏ xinh đẹp tủi thân lại điềm đạm đáng yêu, Đinh Vân Phi lập tức hối hận vì đã hỏi như vậy.
Lúc Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc vừa mới kết hôn còn không ngủ cùng nhau, bây giờ Vu Hướng Niệm có anh ta, sao có thể ngủ với Trình Cảnh Mặc chứ?
“Niệm Niệm… Anh…” Đinh Vân Phi nhất thời không nghĩ ra anh ta nên giải thích cho mình như thế nào.
Vu Hướng Niệm chớp mắt, hai giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, Đinh Vân Phi nhìn dáng vẻ đó của cô, càng hối hận, anh ta đưa tay muốn kéo người vào trong ngực.
Vu Hướng Niệm lại đẩy mạnh anh ta một cái, khiến anh ta lùi về sau hai bước,
“Em không muốn để ý đến anh nữa!” Sau khi nói xong Vu Hướng Niệm cũng chạy đi.
Chỉ có hai giọt nước mắt rơi xuống, nếu còn không chạy, cô không diễn nổi nữa!
Nhìn bóng lưng tủi thân của cô, Đinh Vân Phi vừa hối hận lại uất ức.
Nếu không phải Bạch Mai nói linh tinh, anh ta sẽ không oan uổng Vu Hướng Niệm.
Anh ta kìm nén một bụng lửa giận, gọi Bạch Mai đến phía sau nhà kho.
“Bạch Mai! Cả ngày em châm ngòi ly gián quan hệ giữa anh và Vu Hướng Niệm, sao em lại nhỏ nhen như vậy chứ?”
Vốn dĩ Bạch Mai bị đống trứng gà làm cho đầy bụng, giọng điệu nói chuyện cũng không vui vẻ gì: “Em châm ngòi cái gì hả?”
Đinh Vân Phi giận dữ nói: “Em còn thiếu khích bác sao? Cả ngày em ở trước mặt anh nói cô ấy hết ăn lại nằm, nói cô ấy kén ăn không thèm nói đạo lý, nói cô ấy vừa đoảng vừa dốt… còn thiếu sao?”
Bạch Mai hầm hừ: “Chuyện này mà cũng tính là châm ngòi ly gián hả? Chẳng lẽ cô ta không phải người như thế?”
Đinh Vân Phi mắng cô ta: “Cả ngày em nói cô ấy cũng không nhìn xem mình là dạng gì! Ngày nào cũng muốn chiếm hời của cô ấy, đồng hồ trên tay em là cô ấy cho em mượn, váy trên người em là cô ấy cho, cô ấy mua cho em cái này cái kia, mỗi ngày em lại nói xấu sau lưng cô ấy!”
Bạch Mai bị vạch trần sự thật, trên mặt không giữ được bình tĩnh: “Đinh Vân Phi, rõ ràng anh và tôi ở bên nhau, từ khi Vu Hướng Niệm đến, mỗi ngày anh chạy đi dỗ dành cô ta, còn mua bánh bao thịt cho cô ta ăn mỗi ngày, còn tôi lại không có! Hôm nay anh lại vì cô ta mà cãi nhau với tôi, có phải anh đã thích cô ta rồi đúng không?”
Trước kia mỗi lần Bạch Mai hỏi có phải liệu anh ta thích Vu Hướng Niệm rồi không, anh ta đều có thể dứt khoát nói không thích, nhưng không biết vì sao lúc này, anh ta có chút do dự.
“Anh tiếp cận cô ấy vì cái gì, anh không muốn nói thêm nữa!” Đinh Vân Phi nói: “Em đừng hỏi anh câu này! Em muốn tin hay không thì tùy!”
Bạch Mai tức giận, hai tay túm lấy quần áo trước ngực anh ta: “Anh chính là thích cô ta! Anh là tên Trần Thế Mỹ! Tôi muốn đi nói cho dượng mình, anh là gã đàn ông đốn mạt!”
Đinh Vân Phi giữ chặt hai cánh tay cô ta, đẩy người ta: “Bạch Mai, cô đừng ầm ĩ với tôi! Tôi cảnh cáo cô, nếu như tôi không có tương lai tốt, cuộc sống của cô cũng đừng mong dễ chịu.”
Sau khi nói xong những lời này, Đinh Vân Phi quay người rời đi, để lại Bạch Mai đứng sững sờ ở đó.
Thật ra từ lần đầu tiên Đinh Vân Phi nhìn thấy Vu Hướng Niệm đã bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn, nhưng khi đó anh ta và Bạch Mai đã âm thầm yêu đương.
Về sau anh ta biết đến bối cảnh của nhà họ Vu, lại biết Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc chưa ngủ với nhau, bèn muốn cùng Vu Hướng Niệm ở bên nhau.
Nhưng anh ta lo lắng nếu như mình cùng Bạch Mai chia tay, mà Vu Hướng Niệm lại không ly hôn, đến khi đó anh ta trắng tay cả hai đầu.
Cho nên anh ta mới nói với Bạch Mai, anh ta tiếp cận Vu Hướng Niệm là vì tương lai của hai người.