Chương 2: Nguyên Chủ

Anh đi vào phòng ngủ, đối với nụ cười xán lạn của Vu Hướng Niệm, anh làm như không thấy, giọng điệu nói chuyện cũng không có cảm xúc gì: “Tránh ra, để tôi làm.”

Vu Hướng Niệm chỉ huy Trình Cảnh Mặc và Đinh Vân Phi, đầu tiên chuyển chiếc tủ quần áo ba buồng, sau đó lại chuyển giường và máy may, còn có tủ cất chăn, không gian trong phòng ngủ lập tức nhiều hơn.

Đám phụ nữ vốn đến bắt gian kia, nhìn thấy phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, còn cả tủ quần áo và máy may thời thượng, thậm chí cả ga giường có đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm ở giữa, trong mắt lóe lên hâm mộ.

Ả đàn bà la sát này, sao số lại tốt như vậy chứ?

Người nhà mẹ đẻ là quan lớn, gả cho người đàn ông cũng là phó đoàn trưởng trẻ nhất trong quân đội.

Trong chốc lát này, Đinh Vân Phi đã khôi phục bình tĩnh, anh ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, bắt đầu nói chuyện: “Phó đoàn trưởng Trình, nhiệm vụ lần này của các anh thuận lợi sao?”

“Ừm.”

Nhìn thấy Trình Cảnh Mặc không có ý tứ nói chuyện, Đinh Vân Phi cười xấu hổ: “Phó đoàn trưởng Trình vất vả ở bên ngoài một tháng, tôi không quấy rầy nữa, có việc thì gọi tôi.”

Sau khi nói xong lập tức rời đi.

Vu Hướng Niệm nhìn theo bóng lưng Đinh Vân Phi, làm bộ gọi: “Anh Đinh, anh uống chén nước rồi hãy đi, anh đúng là một người có lòng nhiệt tình, lần sau có việc gì tôi còn nhờ anh giúp đỡ!”



Vừa nghe thấy vậy, bước chân Đinh Vân Phi rối loạn mấy lần, Vu Hướng Niệm nhìn bóng dáng chạy hốt hoảng, nở nụ cười được như ý.

Chẳng qua cô phát giác được một ánh mắt sắc bén đang nhìn kỹ mình.

Vừa quay đầu lại đã đối mặt với ánh mắt của Trình Cảnh Mặc.

Đôi mắt Trình Cảnh Mặc rất đẹp, mắt phượng, đuôi mắt hơi nhướn lên, con ngươi màu nâu có vẻ thâm trầm, sắc bén lại thăm thẳm.

Vu Hướng Niệm lo lắng anh sẽ nhìn ra gì đó, vội vàng cười với anh một tiếng: “Nhất định là anh còn chưa ăn cơm tối nhỉ, em đi nấu cho anh một bát mì.”

Đám phụ nữ: “…”

Mụ la sát này còn biết nấu mì sao? Bọn họ không tin!

Bọn họ đã nghe nói, ngay cả bếp Vu Hướng Niệm cũng không biết nhóm.

Nụ cười xán lạn của Vu Hướng Niệm giống như vọt đến trong mắt Trình Cảnh Mặc, lông mày anh giật giật.

Một tháng không gặp Vu Hướng Niệm, sao cô trở nên lạ như vậy?



Quả thật như vậy, Vu Hướng Niệm trước mắt đã thay đổi thành người khác.

Ba ngày trước cô xuyên đến đây, cô vốn dĩ là một bác sĩ khoa ngoại, bởi vì cứu một bé trai chạy ra đường cái, bị một chiếc xe mất lái đâm bay, sau đó xuyên đến trên người nguyên chủ cùng tên cùng họ.

Nguyên chủ 19 tuổi, kết hôn với Trình Cảnh Mặc là do trong nhà sắp xếp, hai người chướng mắt nhau, kết hôn nửa năm còn chưa cùng phòng.

Sau khi nguyên chủ kết hôn được sắp xếp làm nhân viên quản lý kho bên bộ phận hậu cần.

Bộ phận hậu cần có Đinh Vân Phi, vốn dĩ anh ta và Bạch Mai cùng bộ phận âm thầm bên nhau, nhưng sau khi nhìn thấy nguyên chủ, bị sắc đẹp của nguyên chủ hấp dẫn, lại muốn mượn bối cảnh gia đình nguyên chủ mưu cầu một tiền đồ tốt, bèn lợi dụng công việc mỗi ngày theo đuổi nguyên chủ.

Nguyên chủ không biết chuyện giữa Đinh Vân Phi và Bạch Mai, cứ qua lại như vậy dần thích Đinh Vân Phi, mỗi ngày cùng Trình Cảnh Mặc làm ầm ĩ.

Càng quá đáng hơn chính là, hai người nhân lúc Trình Cảnh Mặc ra ngoài làm nhiệm vụ ở trong nhà phóng đãng bị Trình Cảnh Mặc đột nhiên trở về bắt tại trận.

Nguyên chủ ly hôn, gả cho Đinh Vân Phi, thế nhưng thân bại danh liệt.

Bởi vì chuyện này mà người nhà nguyên chủ tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với nguyên chủ, đương nhiên cũng không thừa nhận người con rể này.

Đinh Văn Phi ăn trộm gà không được còn mất một nắm gạo, bị ép xuất ngũ trở về nhà, anh ta trút hết cơn giận lên người nguyên chủ, động một chút là đánh chửi.