Chương 1: Vụиɠ ŧяộʍ

“Anh Đinh… nhanh một chút, cố lên, dùng sức…”

Trong phòng, người phụ nữ thở hổn hển cùng với giọng nói thở dốc khiến cho người ta mơ màng.

Ngoài nhà, một đám phụ nữ vươn cổ, chỉ ước gì có thể dán tai lên vách tường.

Trình Cảnh Mặc mặc một thân quân phục màu xanh, cơ thể đứng thẳng tắp ở cửa ra vào, sắc mặt không thay đổi liếc mọi người một cái.

Đám phụ nữ cũng nhìn Trình Cảnh Mặc đứng yên ở cửa ra vào đã một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, sốt ruột giục: “Phó đoàn trưởng Trình, cậu nhanh mở cửa đi chứ! Ả đàn bà Vu Hướng Niệm kia đã ba ngày liên tiếp dẫn đàn ông về nhà! Tục ngữ nói bắt gian phải bắt tận tay, nếu để cho tên gian phu kia chạy mất, cậu không chiếm lý được đâu!”

Một người phụ nữ khác cũng nóng nảy hùa theo: “Đúng đó, phó đoàn trưởng Trình, lần này bọn tôi làm chứng cho cậu, là ả đàn bà Vu Hướng Niệm kia không biết giữ gìn, vừa lười còn vừa hung dữ, còn lén lút với đàn ông, ngày mai cậu lập tức ly hôn với cô ta đi!”

Còn có một người phụ nữ khác lòng đầy căm phẫn nói: “Tôi sớm đã nhìn ra ả đàn bà này không phải hạng người tốt lành gì, ngày thường dùng lỗ mũi nhìn người, bắt được ai là mắng người nấy, chúng tôi muốn nhân cơ hội này hoàn toàn tiêu diệt sâu bọ có hại cho xã hội chủ nghĩa.”

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mọi người, Trình Cảnh Mặc vẫn là biểu cảm đó, vừa rồi do dự trong chốc lát vì anh đang suy nghĩ.

Nếu như đúng như lời mọi người nói, Vu Hướng Niệm nhân lúc anh không có nhà, lén vụиɠ ŧяộʍ với người ta, cuộc hôn nhân này thế nào cũng phải chấm dứt.

Anh vươn tay đẩy cửa ra, những người phụ nữ kia tranh nhau đi vào phòng, sau đó trợn tròn mắt.

Trong phòng ngủ, hai người Vu Hướng Niệm và Đinh Vân Phi mỗi người khiêng một bên chiếc tủ quần áo ba buồng, đang dùng sức chuyển đến góc tường.

Hai bên tóc mai cô chảy mồ hôi, gương mặt trứng ngỗng trong trắng lộ hồng, mu bàn tay trắng như tuyết nổi lên gân xanh, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.

Trình Cảnh Mặc là người cuối cùng đi vào phòng, anh cao 1m85, từ đỉnh đầu một đám phụ nữ nhìn qua, cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, vẻ mặt căng thẳng của anh dịu đi một chút.



Vu Hướng Niệm nhìn thấy đột nhiên có nhiều người xông vào như vậy cũng hơi ngạc nhiên.

Càng khiến cho cô ngạc nhiên chính là người đàn ông đi vào sau cùng đi, mặc một thân quân phục màu xanh, thân hình thon dài, gương mặt màu lúa mì góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, môi thật mỏng.

Không nói đến dáng dấp cực kỳ đẹp trai, đỉnh đầu anh còn có một vòng sáng màu vàng xanh sáng lấp lánh.

Chỉ một lúc, sắc mặt cô đã khôi phục bình tĩnh.

Cũng chẳng có gì kỳ lạ, một người như cô còn có thể xuyên đến thập niên 70 này, cho dù là chuyện kỳ lạ nào cô cũng có thể tiếp nhận.

Trái lại là Đinh Vân Phi sau khi nhìn thấy người đàn ông, sắc mặt căng thẳng: “Phó… phó đoàn trưởng Trình.”

Lúc Vu Hướng Niệm nghe thấy xưng hô này mới phản ứng lại được, ông chồng hờ của cô thế mà về rồi!

Đôi mắt cô lập tức cong cong lộ ra nụ cười xán lạn, trong giọng nói yếu ớt mang theo chút phàn nàn: “Trình Cảnh Mặc, sao anh về lại không nói trước một tiếng vậy, sớm biết vậy em đã không làm phiền anh Đinh rồi.”

Dáng dấp Vu Hướng Niệm xinh đẹp, gương mặt trứng ngỗng nhỏ, da trắng môi đỏ, một đôi mắt hạnh quyến rũ, phụ nữ nhìn thấy cũng phải khen xinh.

Lại nói về dáng người, có lồi có lõm, không giống như những phụ nữ ở niên đại này, khô quắt xẹp lép.

Người đẹp mắt như vậy, lại phối với giọng nói nũng nịu kia.

Đám phụ nữ: “…” Phi, không biết xấu hổ.

Lông mày Trình Cảnh Mặc không chút dấu vết nhăn lại một cái, giọng điệu này của Vu Hướng Niệm khiến anh nổi da gà.