Nghĩ tới đây, hai nhà đều bắt đầu toan tính trong đầu. Tuy nói không thể làm lớn chuyện lên, nhưng nên ầm ĩ thì vẫn phải làm ầm ĩ một phen. Nhà họ Phó muốn nhà họ Kim trả lại hai trăm đồng sính lễ lúc trước, nhà họ Kim không chịu, nói con gái mình ở nhà rất tốt, vừa đến nhà này làm dâu thì lại phát sinh ra chuyện như vậy, là do gia phong nhà họ không tốt mới ảnh hưởng đến nó...
Dù sao thì cuối cùng vẫn là hai bên chỉ trích lẫn nhau, đều bắt đối phương phải đưa tiền cho mình.
Tranh cãi dữ dội, mấy người phụ nữ của hai nhà cứ thế trực tiếp động thủ. Vốn còn cho rằng hai mẹ con nhà họ Phó đã đủ hung hãn rồi, lại không nghĩ tới ba mẹ con nhà họ Kim còn cao hơn một bậc, trực tiếp đè hai mẹ con nhà họ Phó trên mặt đất mà đánh. Hai người đàn ông nhà họ Phó đều gầy gò ốm yếu, nhìn thấy vậy thì sợ chết khϊếp, trốn ở một bên mà kêu dừng tay. Cô con dâu lại càng mặc kệ, còn che miệng đứng cười trộm nữa chứ.
Trong nhà chính lại loạn thành một nùi.
Đến cuối cùng, vẫn là Giang Minh Xuyên ngồi ở trong góc nhìn không nổi nữa, lấy ra từ trong ngực ra hai trăm đồng để giải quyết việc này, mỗi nhà một trăm.
Hai nhà yên tĩnh trong chốc lát, sau lại vì muốn phủi sạch quan hệ với Kim Tú Châu mà bắt đầu cãi nhau. Nhà họ Kim nói con gái gả chồng như hắt nước ra ngoài, hiện tại đã không phải là người nhà bọn họ nữa rồi. Nhà họ Phó cũng không nhận, nói Kim Tú Châu không biết xấu hổ như vậy, ai biết được đứa bé do cô sinh ra kia có phải cháu gái ruột nhà bọn họ hay không, chỉ biết ăn vạ tốn cơm tốn gạo ở nhà bọn họ thôi.
Giang Minh Xuyên có chút nghe không nổi nữa, chán chường cắt ngang bọn họ: “Tôi sẽ cưới cô ấy.”
Kim Tú Châu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, nhìn giống như chuyện này không hề liên quan gì đến mình vậy. Mãi cho đến khi nghe anh nói như thế, cô mới xúc động nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng. Cô vốn còn lo lắng làm sao để ăn vạ anh, không nghĩ tới anh ngược lại còn rất có trách nhiệm. Kỳ thật, tối hôm qua bọn họ cái gì cũng chưa làm, anh hoàn toàn là bị “Kim Tú Châu” và cô gài bẫy.
Chuyện sau đó thế nào thì Kim Tú Châu cũng không biết, cô nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc, liền đoán chắc là con gái đã tỉnh. Cũng không biết là huyết mạch tương liên hay là cái gì khác, cô không quan tâm những chuyện khác mà trực tiếp trở về phòng luôn.
Từ sau khi chồng của “Kim Tú Châu” chết vào nửa năm trước, cô và đứa bé bị đuổi tới căn phòng nhỏ phía bắc này. Căn phòng vừa nhỏ vừa ẩm ướt tối tăm, căn phòng ban đầu của cô vốn là để lại cho Phó Mỹ Vân ở, nhưng do lần này Giang Minh Xuyên tới chơi nên mới cố ý nhường cho anh ở.
Tiền sửa chữa nhà cửa trong nhà đều là do chồng của “Kim Tú Châu” bỏ ra cả.
Nói ra thì “Kim Tú Châu” chân chính cũng là người mệnh khổ. Trên có hai chị gái, dưới có một em trai, bị kẹp ở giữa vốn đã không được bao nhiêu yêu thương cưng chiều rồi, những tưởng rằng gả cho một người đàn ông có bản lĩnh, nào biết đối phương lại quanh năm không ở nhà, mẹ chồng không hiền, em chồng không lành, lại còn thêm bà chị dâu thích châm ngòi ly gián, cuộc sống trôi qua quả thực như nước sôi lửa bỏng.
Kim Tú Châu không quá thuần thục mà ôm lấy đứa nhỏ dỗ dỗ. Cô bé rất nhẹ, khuôn mặt gầy gộc vàng vọt, thấy cô tiến đến thì cũng chỉ lẩm bẩm hai tiếng rồi buồn ngủ mà nhắm mắt lại. Cô sờ sờ đầu đứa nhỏ, hình như vẫn còn hơi sốt.
Đứa nhỏ này vừa nhìn là đã biết không được chăm sóc tốt, so với những vị công tử tiểu thư trong Hầu phủ thì chẳng khác nào một trên trời một dưới đất.
Cô đau lòng chạm vào khuôn mặt thô ráp của đứa nhỏ, đang chuẩn bị buông đứa nhỏ xuống để cho con bé ngủ tiếp thì phát hiện cũng có người đi theo vào đây. Quay đầu nhìn lại, là chị hai của “Kim Tú Châu”.
Cô chị hai Kim Ngọc Châu có chút ghen tị nhìn cô một cái, vốn là chị ta muốn tới đây hỏi thăm tình huống của Giang Minh Xuyên, vậy mà vừa mở miệng là đã nhịn không được mà ghen tỵ nói: “Em đúng là số tốt, lại gặp được miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy. Chị nghe ý của mẹ chồng em thì có vẻ như người đàn ông kia cũng là người có chức có quyền, về sau em có thể ăn sung mặc sướиɠ được rồi.”
Nói tới đây, chị ta lại có chút không cam lòng, dù thế nào cũng không ngờ rằng con ba luôn chỉ biết im ỉm lại có thể gả cho mối tốt như vậy. Thật ra, lúc trước chị ta cũng đã từng do dự, người mà nhà họ Phó vốn dĩ muốn làm mai là chị ta cơ, nhưng chị ta có chút tinh ý, nghe ngóng được là nhà họ Phó toàn những người ghê gớm cả, nên mới tỉ tê với mẹ là gả em gái chị ta qua đó đi. Rốt cuộc, nhà họ Phó đưa nhiều sinh lễ như vậy cơ mà, chắc chắn là mẹ chị ta sẽ không nỡ từ chối rồi.