Đây là lần đầu tiên Kim Tú Châu được người khác quan tâm như vậy, cũng không cần cô phải tự mình ra mặt ứng đối. Nghĩ lại những ngày ở Hầu phủ, mỗi lần bị bắt nạt, cô đều chỉ có thể nhẫn nhịn, nuốt xuống máu và nước mắt. Sau này, khi cô đắc thế, cũng học được cách ỷ thế hϊếp người, trả thù những người hầu và thê thϊếp đã từng ức hϊếp mình, có phạt gậy rồi bán đi, có đưa vào chùa miếu, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để đánh trả.
Đối diện cô là người phụ nữ mặt tròn vừa cười nhạo cô hồi nãy, sắc mặt chị ta lúc này trông có chút khó coi, có lẽ là vì bất mãn với sự phớt lờ của Giang Minh Xuyên.
Trải nghiệm được người khác che chở như vậy khiến tâm trạng Kim Tú Châu trở nên tốt hơn nhiều, nhưng cô cũng không phải người tốt lành gì, cô làm ra vẻ mặt co quắp rồi nhìn về phía đối phương mà giải thích: “Chồng trước của tôi cũng là một quân nhân, nhưng đầu năm ngoái anh ấy đã hy sinh rồi. Lúc đó con gái tôi mới chào đời, không được nhà chồng không chào đón. Nếu không phải là doanh trưởng Giang đi một chuyến đến thăm chúng tôi, không biết về sau hai mẹ con chúng tôi sẽ đi về đâu nữa…”
Nói đến đây, cô cúi đầu, nâng tay áo lên lau đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Doanh trưởng Giang nói sau này anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi và con, tôi cũng không đòi hỏi gì cả, chỉ dắt theo đứa nhỏ rồi đi theo anh ấy. Bộ quần áo này quả thực là của chị dâu Tiền, tôi sợ rằng là đến đây ăn cơm mà ăn mặt quá xuề xoà sẽ làm xấu mặt doanh trưởng Giang, cho nên mới làm chút đồ ăn đưa qua cho chị dâu Tiền, nói rằng muốn mượn quần áo của chị ấy mặt một đêm, ngày mai sẽ trả lại. Chị dâu Tiền là người tốt, thấy đứa trẻ này không có quần áo để mặc nên cũng đã tìm cho nó một bộ quần áo chỉnh chu.”
Nói xong, nước mắt lại lăn dài xuống dưới như hạt ngọc. Chỉ ngắn ngủi trong vài câu nói, cô đã khen ngợi Giang Minh Xuyên, Tiền Ngọc Phượng và chính mình một lượt, rằng cho dù cô có nghèo đến mấy, cũng không có chuyện tay không mà mượn đồ của nhà người ta.
So sánh như vậy, càng khiến cách cư xử của đối phương thêm vô lý và cay nghiệt hơn.
Hai đứa trẻ đứng ở sau lưng Kim Tú Châu, Hạ Nham vẫn còn nhỏ, không thể che giấu cảm xúc của mình. Khi cậu thấy Kim Tú Châu khóc lóc đáng thương như vậy, một người từ trước đến nay vẫn luôn trầm mặc và rụt rè như cậu lại lập tức trừng mắt nhìn Lưu Hồng Nguyệt ở đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Chỉ có Phó Yến Yến là kinh ngạc đến nổi mở to hai mắt, cô bé nhìn Lưu Hồng Nguyệt ở đối diện rồi lại nhìn Kim Tú Châu. Đột nhiên cô bé cảm thấy người mẹ trước mắt mình có chút xa lạ, bởi vì trong ký ức của cô bé, Kim Tú Châu chưa bao giờ tỏ ra yếu thế cả.
Phương Mẫn thở dài, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Kim Tú Châu: "Không sao, không sao. Những ngày tháng tốt đẹp còn ở phía trước, doanh trưởng Giang là người tốt, hai đứa nhóc cũng đều ngoan ngoãn, đừng khóc đừng khóc."
“Đúng vậy, mượn quần áo mặc một hôm thì đã làm sao? Quần áo của con tôi đều là họ hàng thân thích cho cả, có nhà nào mà khá giả đâu chứ?”
"Không sao đâu, lần sau mượn quần áo của tôi, nếu có ai dám nói nhảm, tôi sẽ xé rách miệng cô ta ra."
Lời này khiến Kim Tú Châu bật cười, mọi người thấy cô cười rồi, mới lại bắt đầu thân thiệt chuyện trò rôm rả, có điều, chủ đề câu chuyện lúc này đều xoay quanh Kim Tú Châu cả. Lưu Hồng Nguyệt có xen miệng vào mấy câu nhưng lại chẳng có ai phụ hoạ cho, đặc biệt là mấy người ngồi xung quanh cô ta. Không biết bọn họ vô tình hay cố ý, vậy là lại từ từ dịch ghế về phía Kim Tú Châu, khiến vẻ mặt chị ta càng thêm khó coi.
Nhưng đề tài này không kéo dài được bao lâu. Rất nhanh, đoàn trưởng Nghiêm và chính ủy Chúc đã quay lại. Mấy người phụ nữ đều đứng dậy hết, vì số lượng người khá đông nên đoàn trưởng Nghiêm liền đi qua nhà bên cạnh mượn thêm một cái bàn về luôn.
Mấy người phụ nữ chia thành hai nhóm, một nhóm quét sàn, một nhóm vào bếp giúp bưng đồ ăn. Kim Tú Châu sợ mình làm rơi đồ ăn sẽ khiến người ta chú ý nên chỉ đi loanh quanh đó xếp bàn xếp ghế, sau đó tới đứng bên cạnh Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên có nghe được những lời Kim Tú Châu vừa nói lúc nãy, tuy rằng trong lòng có chút cảm động, nhưng anh cũng hiểu cô nói ra như vậy là có ý gì. Có điều, anh lại không thể tức giận nổi, trong lòng thậm chí còn có một chút hâm mộ. Trước đây, nếu anh gặp phải những tình huống như thế này, anh cũng chỉ có thể nén giận mà âm thầm chịu đựng thôi.