Chương 20

Kim Tú Châu vừa bước vào cửa thì hơi khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, đối mặt với cô là một người phụ nữ trung niên có mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tròn trịa, lông mày thưa, khi cười lên thì lộ ra rất nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt.

Chị ta không nhìn Kim Tú Châu mà quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ? Lần trước Tiền Ngọc Phượng đã mặc bộ này mà, còn nói là do mẹ chồng may cho, khoe khoang một hồi rõ lâu.”

Phòng khách trong nhà cũng không lớn lắm, ở giữa đặt một chiếc bàn vuông, mấy người đàn ông đang cùng nhau ngồi uống trà ở đó, còn mấy người phụ nữ thì ngồi chuyện trò ở cửa, trong tay còn cầm cả bát hạt dưa, vỏ hạt dưa bị ném trực tiếp xuống đất, nhà cửa lộn xộn không có chỗ đặt chân.

Người phụ nữ được hỏi có khuôn mặt thon dài, nghe vậy thì chỉ cười ngượng nghịu, thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, chị vội vàng nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Trong lòng chị bực mình chết được, không muốn làm loại chuyện mếch lòng người khác như thế này.

Lưu Hồng Nguyệt cứ như là không hề nghe thấy, còn tiếp tục giả vờ kinh ngạc: "Sao mà không rõ được, ngày đó cô cũng có mặt mà." Vẻ mặt của chị ta vô cùng khoa trương.

Kim Tú Châu đang định lên tiếng thì Giang Minh Xuyên – người vốn đang đứng phía sau cô, lại đột nhiên tiến lên một bước, chắn cả người cô ở sau lưng anh. Lưu Hồng Nguyệt còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng có chút không được tự tin. Chị ta cũng là nghe người ta nói ra nói vào nên mới dám mở lời trong hoàn cảnh này.

Người phụ nữ ngồi cách Lưu Hồng Nguyệt một khoảng lên tiếng chào hỏi Giang Minh Xuyên: "Doanh trưởng Giang cũng tới sao, đây là em dâu nhỉ, mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm."

Mấy người đàn ông đang ngồi bên bàn nghe thấy tiếng ồn ào thì lục tục đứng dậy: "Sao giờ mới tới?"

"Em dâu cũng đến rồi à? Mau vào uống miếng nước ấm đi."

"Hai đứa nhỏ đây đúng không? Khá lắm khá lắm."

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Giang Minh Xuyên chủ động vòng tay ôm eo Kim Tú Châu, chào hỏi những người này: "Trên đường đi mất một chút thời gian."

Sau đó anh lại giới thiệu Phó Yến Yến và Kim Tú Châu: "Đây là Kim Tú Châu, còn đây là Yến Yến - con gái tôi."

Sau đó, anh lại giới thiệu mọi người với cô: "Đây là doanh trưởng Vũ, đây là doanh trưởng Dương..."

Kim Tú Châu và Phó Yến Yến lần lượt chào hỏi mọi người.

Uông Linh đang bận rộn trong bếp vội chạy ra xem, chị vừa chùi tay lên cái tạp dề, vừa nhiệt tình nói: "Cuối cùng cũng đến rồi, chờ một chút, còn thêm hai món nữa là xong ngay. Sao lão Nghiêm lại thế này cơ chứ? Vừa nãy mới đi ra ngoài một chuyến, thế mà đến giờ vẫn chưa về nữa?”

Giang Minh Xuyên lại giới thiệu Kim Tú Châu với chị.

"Đây là vợ của đoàn trưởng, cứ gọi chị dâu là được. Đây là Kim Tú Châu, vợ tôi."

Uông Linh vừa nghe đến hai chữ “vợ tôi”, bàn tay chủ động vươn ra hơi khựng lại, nhưng vẫn nhiệt tình nói: “Chào em, lần đầu tiên gặp mặt, tiếp đãi có chút không chu toàn rồi."

Kim Tú Châu chú ý tới điều này, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì khác thường, cô đổi chiếc giỏ trên cổ tay phải sang tay trái, đưa tay ra bắt lấy tay chị rồi mỉm cười: "Chào chị."

Uông Linh nhìn thấy chiếc giỏ trong tay cô thì nụ cười càng tươi hơn vài phần.

Hôm nay có nhiều người đến như vậy, nhưng Kim Tú Châu là người đầu tiên mang theo đồ đến. Tuy rằng trong lòng chị có chút bực bội với hai vợ chồng này, nhưng hiện tại cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút rồi.

"Vào đi vào đi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Đợi lão Nghiêm về là chúng ta có thể bắt đầu bữa tối luôn. Tôi vào bếp, mọi người cứ trò chuyện trước, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Nói xong, chị vội vàng quay lại trong bếp.

Giang Minh Xuyên tiếp tục giới thiệu những người khác cho Kim Tú Châu, anh lần lượt giới thiệu tất cả - chỉ trừ người phụ nữ mặt tròn đã lên tiếng lúc đầu ra. Cuối cùng, anh mới qua chào hỏi với Phương Mẫn - vợ của chính ủy Chúc: “Cô ấy lần đầu tiên đến đây, chưa quen lắm, làm phiền chị dâu.”

Người phụ nữ đó là người đầu tiên lên tiếng mời họ vào trong, cô ấy còn rất trẻ nhưng cách đối nhân xử thế lại làm người khác rất thoải mái. Cô ấy cười dịu dàng, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô ấy khó xử đâu.”

Sau đó, Giang Minh Xuyên mới đi về phía mấy người đàn ông đang ngồi bên kia. Trước khi rời đi, anh lấy một chiếc ghế dài cho Kim Tú Châu, để cô ngồi bên cạnh Phương Mẫn.