Tiết trời mùa thu vốn đã hơi se lạnh, cùng với trận mưa như trút nước đêm qua khiến người ta có chút cảm giác như mùa đông.
Trong một 'Tịnh xá' ở lưng chừng núi, trong sân rộng lớn, chỉ có một bóng người mặc thường phục và đội mũ của nhà sư đang cầm chổi quét dọn sân. Xung quanh sân có vài cái cây, hiện tại là lúc lá rụng, cùng với cơn mưa lớn từ đêm qua đến rạng sáng, lá trong sân đã trải một lớp dày.
"Cái gì đây... Những người khác xuyên không đều là công chúa vương phi, có bàn tay vàng, hào quang vai chính, sao đến cô nãi nãi ta xuyên không thì lại thành ni cô. Cả Tịnh xá đều mưu mô muốn bắt nạt, những ngày này sẽ không bao giờ kết thúc mất...." Đường Manh càng nghĩ càng tức giận, bàn tay nắm chặt cây chổi càng chặt hơn.
Sân vườn đều do một tay nàng quét dọn, đến thế giới khác lạ khó giải thích này đã gần nửa tháng, nàng căn bản cả ngày chưa từng ra khỏi cổng của tiểu viện này. Không phải nàng không muốn ra ngoài, mà là vì nàng có những việc chưa hoàn thành mỗi ngày không thể đi, làm xong thì trời đã tối, trên núi này có dã thú, nàng cũng không dám đi ra ngoài vào ban đêm.
Bị đè nén cho đến bây giờ, nỗi hận trong lòng tích tụ ngày càng nhiều, nếu không phải vì sợ bị đuổi ra ngoài và không còn chỗ ở thì cô đã trở mặt từ lâu rồi.
"Này, Giang Lưu Nhi, với tốc độ của ngươi, sợ là tới giờ cơm trưa cũng không xong, người còn muốn ăn không hả?" Sư tỷ Trinh Tịch không biết từ lúc nào đi tới mắng mỏ nàng.
Loại chuyện này không phải mới ngày một ngày hai xảy ra, linh hồn Đường Manh xuyên qua, nàng cũng biết một chút ký ức của chủ nhân thân thể này, nhưng phần lớn là không biết. Hóa ra Giang Lưu Nhi, cũng chính là chủ nhân của thân thể này, từ nhỏ đã lớn lên trong một đan viện ở đây, tính tình ôn nhu nhu nhược, có thể nói là bị bắt nạt đến mức không thể tự nhiên hơn được, cũng thường bị đối xử như thế này.
Sư phụ sư tỷ sư muội đều gọi nàng là 'Giang Lưu Nhi', nguyên nhân là vì nàng được sư phụ cứu vớt lên từ ven sông khi còn là đứa trẻ. Sư phụ thuận miệng đặt cho nàng cái tên này và được sử dụng cho tới giờ.
Lần đầu tiên đến đây, nàng cảm thấy thế giới thật điên rồi, tên tục của Đường Tăng là 'Giang Lưu', không ngờ nàng cũng được đặt một cái tên như vậy, người xưa thực sự là tùy ý.
Nàng cũng lười để ý tới vị sư tỷ kiêu ngạo kia, nàng chưa từng thấy qua một ni cô nào hung dữ như nàng ta, đối với sư muội lại hung dữ ngang ngược như vậy đúng là không sợ không gả đi được.
"Tai ngươi có bị điếc không? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Nhìn thấy ngươi vui vẻ quét dọn như thế, vậy thì trăm bậc thang ngoài cổng lớn cũng quét sạch sẽ luôn đi. Khi nào quét xong mới được ăn cơm." Thấy Đường Manh mặc kệ nàng ta, Trinh Tịch giận dữ quát lên rồi bỏ đi.
Ngay khi Trinh Tịch rời đi, Đường Manh ném luôn chổi xuống đất, thật khó quét lá cây bị mưa làm ướt, bây giờ còn bắt nàng phải đi quét cả trăm bậc thang bên ngoài cổng, thật là điên mất!
Nghĩ nghĩ hay thôi bỏ đi, dù sao nàng cũng không phải là Giang Lưu Nhi thật, một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi đây. Nàng hít một hơi thật sâu để phấn chấn tinh thần, lại cầm chổi bước ra cửa.
Bên kia, Trinh Tịch quay trở lại phòng, đóng cửa lại, nói nhỏ với một bức tượng Phật được đặt ở giữa phòng, "Đức Phật, ngài có ở đó không?"
Trên tượng Phật đột nhiên xuất hiện một tia sáng vàng, một người đàn ông đẹp đẽ ưu nhã xuất hiện như làn khói nhẹ nhàng trước mặt Trinh Tịch: "Người đã làm xong việc chưa?"