_________
Lúc này.
Chị Thu ở một bên ngắt ngang: “Diệu Diệu tiểu thư, cũng đã gần năm giờ, hôm qua ông chủ đã phân phó chúng tôi hôm nay tan làm sớm, đồ ăn đã nấu xong vẫn còn nóng đặt ở trong bếp, như vậy tôi xin phép về trước.”
Đỗ Diệu cảm thấy kỳ quái: “Hôm nay tất cả mọi người đều về sớm sao?”
"Vâng." Chị Thu hai tay đặt trước người, trên mặt cười tủm tỉm, “Ông chủ hiểu rõ cô chủ nhất, hôm nay là lễ thành niên của cô chủ, ông chủ chắc chắn đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho cô, chúng tôi đương nhiên không tiện lưu lại rồi."
Đỗ Diệu không rõ vì sao đến ngày thành niên liền ngay cả người giúp việc cũng không thể ở lại.
Nhưng sau khi nghe chị Thu nói xong, Đỗ Diệu lại đè xuống cảm giác kỳ quái.
Rốt cuộc cô cũng không quá tin vào bói toán, dù sao cha nuôi của cô thực sự yêu thương cô như con ruột của mình. Trên đường trở về, cô vẫn luôn nhớ lại mọi chuyện và cố gắng tìm ra điểm không thích hợp của cha nuôi, chỉ là cũng không có tìm được.
Tất cả người giúp việc đều nghỉ làm.
Đỗ Diệu mở ra tủ đựng rượu trong phòng bếp, nhìn không gian tối tăm nhỏ hẹp, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy: “Có lẽ phải uỷ khuất chị ở đây nửa đêm rồi.”
"Không sao, chúng tôi chính là “cẩu tử” đấy, đã trải qua hoàn cảnh còn ác liệt hơn nữa cơ."
Lý Tuệ Văn không hề để ý, cô lấy máy liên lạc ra chuyển thành chế độ im lặng, xong nhét lại vào túi quần jean, giơ máy ảnh lên cúi người đi vào tủ rượu vang đỏ cao bằng nửa người.
Đỗ Diệu trở về phòng thay quần áo. Sau khi trang điểm xong, cô lấy một bộ lễ phục đen hồng do Đỗ Thiếu Nhân đặc biệt đặt người thiết kế riêng từ trong tủ ra, lại từ trong ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra đôi găng tay gấm màu đen dài đến nửa cánh tay, đem mái tóc ngang vai cuốn cao lêи đỉиɦ đầu, cuối cùng đeo đôi bông tai ngọc trai mà Đỗ Thiệu Nhân đã tặng cô vào sinh nhật năm ngoái.
Càng trang điểm lộng lẫy, Đỗ Miêu lại càng cảm thấy bất an.
Cô đóng nắp son môi lại, xoay người tìm lá bùa hộ mệnh màu vàng trong túi quần áo vừa thay trên nệm, siết thật chặt, nghĩ nghĩ, cô đem lá bùa giấu vào bên trong găng tay.
Làm xong mọi thứ.
Đôi mày cau chặt của Đỗ Miểu mới dần dần thả lỏng, bàn tay đeo găng bằng gấm giơ lên vỗ vỗ ngực, tự an ủi: "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu."
Cũng chính lúc này.
Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi ô tô, theo sau là tiếng cười của Đỗ Thiệu Nhân bước vào phòng khách.
"Diệu Diệu, sinh nhật mười tám tuổi rồi, nhanh xuống lầu để cho cha nhìn thật kỹ nào."
Đỗ Thiệu Nhân đè xuống nụ cười thâm sâu khó đoán, ngồi trên ghế sa lon bằng da, bên cạnh đặt chiếc bánh ngọt cao mấy tầng, trên bàn cũng bày biện mấy hộp quà lớn.
Cho đến khi, ông ta nhìn thấy một cô gái uyển chuyển nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống, chiếc cổ thon dài, dáng người mảnh khảnh xinh đẹp, đôi găng tay gấm phủ lên tay vịn cầu thang hình xoắn ốc.
Đỗ Thiệu Nhân đem ánh mắt si mê đè xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, hình ảnh người cha hiền lành lúc trước lại hiện ra: “Lại đây ngồi đi.”
Không ai để ý tới, trong phòng bếp cách ghế sofa không xa, cánh cửa tủ rượu vang đỏ từ từ mở ra.
Một ống kính màu đen ló ra.
“Cha.” Đỗ Diệu kêu lên một tiếng, khuôn mặt trắng nõn nhìn chỗ ngồi bên cạnh, do dự một lát cũng không ngồi xuống, ngược lại ngồi xuống vị trí đối diện Đỗ Thiệu Nhân.
Nhìn thấy người không có ngồi qua, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đỗ Thiệu Nhân lộ ra vẻ bất mãn, giọng điệu cứng rắn nói: "Còn chưa qua ngày trưởng thành, liền đã mọc cánh không vâng lời cha con sao?"
“Con đã là người lớn rồi, nào có đạo lý con gái trưởng thành rồi còn muốn gần gũi với cha mình chứ?” Đỗ Diệu tìm cớ che đậy, “Nói ra bạn học sẽ cười nhạo con mất.”
Đỗ Thiệu Nhân tâm tình đã khá hơn, lại vẫy tay kêu Đỗ Diệu qua, cười nói: “Thì ra là vậy, suýt chút nữa đã nghĩ con muốn phản nghịch. Tới đây, nhìn xem món quà sinh nhật mà cha đã nhờ một người bạn ở Pháp gửi tới nào.”
Đỗ Diệu từ nhỏ chưa bao giờ dám trái lời cha nuôi, cô chỉ có thể đi tới chỗ ông ta ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Đỗ Thiệu Nhân liền vòng tay qua bả vai Đỗ Diệu.
Đỗ Diệu vô thức nhìn thoáng qua, nhịn xuống cảm giác không thoải mái.
Cô tự thuyết phục chính mình bởi vì chuyện xem bói nên mới cảm thấy không thoải mái với động tác này, cố gắng đem ánh mắt tập trung vào trên món quà, mỉm cười: “Cảm ơn cha.”
Tổng cộng có tám hộp quà.
Đỗ Thiệu Nhân dần dần mở ra bảy hộp trong đó, đều là hàng hiệu cao cấp, bao gồm quần áo Chanel, vòng cổ ngọc trai, nước hoa…
Tất cả đều có giá trị xa xỉ.
Đỗ Diệu thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng, cha nuôi là thật tâm đối tốt với cô.
Còn lại hộp quà cuối cùng, Đỗ Thiệu Nhân lại ngừng động tác tiếp, thay vào đó đứng dậy đẩy xe bánh ngọt đến trước mặt Đỗ Diệu, thắp nến rồi hát bài hát sinh nhật, cuối cùng cắt xuống một miếng bánh đưa tới.
_________