_________
Rốt cục.
Lý Tuệ Văn tháo mũ lưỡi trai xuống, cô không hề để ý tới hai đĩa thức ăn nóng hôi hổi trên mặt bàn mà kéo chiếc túi màu đen bên cạnh qua, từ bên trong lấy ra một chiếc máy ảnh.
Rồi sau đó cô nâng máy ảnh lên hướng ra bên ngoài cửa kính rồi nhắm mắt phải lại, tay trái tức thì liên tục điều chỉnh ống kính.
Cuối cùng, nhắm thẳng quầy nước đường không có một bóng người ấn tách một cái.
Trước đó, tòa soạn Đại Hỷ bởi vì thật lâu không có bắt được scandal có giá trị của vị đại minh tinh nào nên lưu lượng sụt giảm, gần như đứng trên bờ vực phá sản.
Trên khuôn mặt xinh đẹp khó nén thần sắc hưng phấn.
"Không biết hôm nay Sở đại sư khi nào mới có thể đi làm? Còn có thể đoán mệnh càng thêm có sức bạo phát nữa hay không?"
Cô tổng cộng liền đã ngồi xổm* hai lần.
(*nằm vùng)
Quá trình coi bói, một lần so với một lần lại càng đặc sắc hơn.
Nếu như không phải lưu lượng của hai lần coi bói trợ giúp, tòa soạn Đại Hỷ nói không chừng đã phá sản cũng nên.
Với tư cách là người đầu tiên của toà soạn báo tại Hương Giang chính thức đưa tin về quá trình xem mệnh của thầy tướng số, hơn nữa còn chứng minh là thật sự ứng nghiệm, cho nên gần đây Lý Tuệ Văn nhận được sự quan tâm rất lớn từ Chủ biên tạp chí.
Thậm chí.
Chủ biên còn nói, chỉ cần có thể duy trì lưu lượng ổn định cho tòa soạn Đại Hỷ, sẽ cho cô rút lui khỏi tiền tuyến thăng lên chức Phó chủ biên.
Phó chủ biên đó, Lý Tuệ Văn chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ, một khi thành công, không còn có người có thể cắt bỏ ngân sách đi làm của cô nữa.
Phải biết rằng bình thường đi nằm vùng đại minh tinh thì tất cả phí tổn từ chỗ ở, ăn ngủ đều là Lý Tuệ Văn lấy ra bù vào.
Lý Tuệ Văn cầm lấy máy ảnh, xem xét ảnh chụp lúc trước của Xa Tử Cường, “Đến nay, hai lần đưa tin đã tạo ra một bức màn bí ẩn đối với Sở đại sư, vì vậy tiếp theo, nhất định phải ngồi xổm một cái đoán mệnh bùng nổ thật khủng khϊếp, thuận thế để thân phận Sở đại sư được đưa ra ngoài ánh sáng."
"Chỉ như vậy, người dân thành phố Hương Giang mới có thể thật sự tin tưởng, những tin tức này cũng không phải là tòa soạn báo bịa đặt. "
Không sai.
Gần đây tòa soạn Đại Hỷ tuy rằng bởi vì Sở đại sư mà trở nên nổi tiếng, nhưng trong đó không ít người cũng ôm thái độ hoài nghi. Thậm chí còn có tin đồn vu khống, cho rằng tất cả những ví dụ xem bói đoán đâu trúng đó đều là do Lý Tuệ Văn tự biên tự diễn vì dẫn đường lưu lượng.
Lý Tuệ Văn nghĩ đến liền tức giận.
"Dám nói tôi bịa chuyện sao? Tôi nhất định phải tát vào mặt những kẻ dám bôi nhọ vu khống này, để cho bọn họ biết rõ, đại sư chân chính ở Hương Giang cũng không phải chỉ có hai cái ở trước ống kính kia!"
"Tôi, Lý Tuệ Văn, tuyệt đối không bao giờ bịa đặt bất cứ điều gì!"
Lý Tuệ Văn vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xinh đẹp bên ngoài cửa kính, cô lập tức buông tay chửi thề xuống, thần sắc nghiêm túc chộp lấy máy ảnh, chờ đợi.
Sở Nguyệt Nịnh cưỡi xe chở hàng, mỉm cười chào hỏi cùng mấy chủ gian hàng trên phố Miếu, cô phát hiện quầy hàng của Lâm Gia Hoa bày đầy hoa quả của A Sơn bà.
"A Sơn bà, A Hoa đâu?"
A Sơn bà cắm chiếc lược gỗ đào lên mái tóc trắng của mình rồi cúi xuống xếp những quả táo to và đẹp từ trong hộp ra ngoài, đem mặt vừa đỏ lại sáng bóng hướng ra bên ngoài, để người đi đường chỉ cần liếc mắt là có thể bị hấp dẫn tới đây.
Sau khi đặt xong một quả táo, A Sơn bà ngẩng đầu trả lời.
"A Hoa đã hai ngày không ra bày quán, cậu ấy lo gian hàng để không sẽ lãng phí, nên nhờ bà đem thêm hoa quả ướp lạnh ra để bán."
Nói xong, A Sơn bà lại lấy ra hai quả táo bề ngoài không đẹp lắm, đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, "Nịnh Nịnh, mấy quả táo này rất ngọt, chỉ là nhìn bên ngoài không đẹp lắm, bà đưa cho cháu để làm nước đường."
"Cảm ơn bà." Sở Nguyệt Nịnh có chút xấu hổ nhận lấy, trong khoảng thời gian này, A Sơn bà thường xuyên đưa hoa quả cho cô làm nước đường.
Vì báo đáp.
Sở Nguyệt Nịnh từ trong hộp giữ nhiệt lấy ra một ly nước đường có vẽ thanh thần phù, "Cháu vừa mới nghiên cứu ra loại nước đường mới, bà thử một chút nha, nâng cao tinh thần tỉnh táo, hiệu quả so với cà phê còn tốt hơn. "
"Thật sao?" A Sơn bà bình thường rất thích uống cà phê, nghe nói hiệu quả tỉnh táo so với cà phê còn tốt hơn, lúc này liền vui mừng nhận lấy bỏ vào trong hộp nhựa màu trắng phía sau.
"Vậy bà phải thử xem!"
Sở Nguyệt Nịnh vừa cùng A Sơn bà nói chuyện phiếm, vừa đem từng thứ trên xe bày ra quầy hàng. Lúc mang tấm bìa cứng ra, cô lại từ trong túi nhựa màu đỏ lấy ra một cây bút đánh dấu, sau đó đem tấm bìa cứng xoay ngược lại, một lần nữa viết lên một hàng chữ.
Đoán mệnh (một ngày hai quẻ, một quẻ 100.)
Phong thuỷ (một trận hai nghìn.)
A Sơn bà nhìn thấy thế liền khuyên: "Nịnh Nịnh, cháu không thể viết như vậy được."
"Vì sao ạ?" Sở Nguyệt Nịnh dừng lại động tác, cô có chút không rõ ràng lắm mà mở to mắt nhìn.
"Cháu xem người quanh phố Miếu làm gì có ai công khai ghi giá? Bên này du khách vốn nhiều, hơn nữa phần lớn đều là du khách lục địa. Nếu như đề sẵn giá, bọn họ cảm thấy đắt, thậm chí hỏi cũng không có."
A Sơn bà bán hoa quả đã mấy chục năm, tự nhiên biết rõ phương pháp đối đãi khách hàng, "Ngược lại, bọn họ tới hỏi cảm thấy giá đắt, tuy rằng không mua, nhưng cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác sạp hàng kinh doanh rất tốt, do đó hấp dẫn thêm càng nhiều người đến mua."
Sở Nguyệt Nịnh yên lặng lắng nghe.
A Sơn bà thấy cô có thể nghe lọt, liền nói, "Bà biết cháu xem tướng rất linh, nhưng người khác là sẽ không biết. Khắp các con phố ở Cửu Long đều có những thầy tướng số hai ba mươi một quẻ, người không biết chuyện vừa nhìn thấy một trăm một quẻ liền quay đầu đi mất rồi."
"Nếu như cháu không viết giá, người khác tới hỏi dù có cảm thấy đắt, nhưng thấy cháu bán nước đường, nước đường vừa rẻ lại vừa gặp được khách hàng khát nước, họ sẽ mua nước đường của cháu."
_________