Chương 44: Nữ thần nước đường

_________

Cô bắt đầu ấn định giá chủ yếu là vì muốn loại trừ một số khách hàng vô nghĩa cùng không thật sự muốn xem bói. Tuy rằng, hiện tại cô ở tại phố Miếu cũng đã có một chút danh tiếng nho nhỏ, nhưng đại đa số người biết cũng chỉ là một số chủ quán trên phố mà thôi.

Sở Nguyệt Nịnh nghe xong, cảm thấy quả thật có chút đạo lý.

"Nhưng mà viết cũng đã viết rồi, không thể xoá được."

"Giấy chỉ là việc nhỏ." A Sơn bà nói xong, tay chân lanh lẹ mà từ trong một đống giấy bìa cứng dẹp trên mặt đất lấy ra một cái xé xuống một mảnh lớn, đưa tới, "Muốn bao nhiêu cũng đều có."

"Cảm ơn A Sơn bà. "

Sở Nguyệt Nịnh mặt mày hớn hở tiếp nhận giấy các-tông, một lần nữa ở phía trên viết xuống một hàng chữ.

Đoán mệnh, phong thuỷ: một ngày hai quẻ, không đúng không lấy tiền.

Sau khi viết xong, Sở Nguyệt Nịnh lại tìm một sợi dây sắt xuyên qua giấy bìa rồi buộc vào mặt ngoài tủ kính, treo cùng một chỗ với bảng giá nước đường để khách hàng dễ nhìn hơn. Làm xong hết thảy, A Sơn bà liền mang ra hai chiếc ghế đẩu, rồi kêu cô cùng ngồi xuống.

Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, A Sơn bà lấy ra ly nước đường có vẽ lên thanh thần phù, vừa uống vừa khen.

Một nơi khác.

Một chiếc Bentley phiên bản mở rộng tiến vào bãi đỗ xe của toà cao ốc thương mại Hán Hưng.

Thiếu niên duỗi đôi giày thể thao được thiết kế riêng ra ngoài rồi bước xuống xe từ hàng ghế sau, hắn mặc một chiếc áo len màu lam, để lộ ra viền áo phông màu trắng ở bên trong, trên khuôn mặt đẹp trai có chút non nớt hiện lên vẻ âm trầm, giống như đang cực kỳ bất mãn đối với chuyện gì đó.

"Tinh ca, anh đừng tức giận mà." Bạn hắn khoác trên lưng chiếc cặp màu nâu đuổi theo phía sau, vội vàng giải thích, "Chúng ta rõ ràng biết rõ nữ thần nước đường đến nhà ăn tìm người nha, cảnh sát vẫn đang tìm kiếm manh mối, chúng ta không thể nào biết rõ mà không báo được."

Kiều Tinh bước chân dừng lại, biểu hiện trên khuôn mặt vẫn như trước tức giận, lại nhịn không được vội vàng giải thích: "Người ta tốt như vậy, chị ấy còn muốn đuổi theo trả lại tiền thừa cho tôi, làm sao có thể có liên quan đến vụ án gϊếŧ người được?"

"Cái đó thì chưa biết! Có bao nhiêu đồng phạm trong các cuộc điều tra tội phạm bây giờ đều là mỹ nữ chứ."

Một người bạn khác cũng nói tiếp: "Gì đây, Tinh ca, anh sẽ không thật sự mới gặp nữ thần một lần liền rễ tình đâm sâu đấy chứ?"

"Nếu như không phải, Tinh ca làm sao sẽ cả ngày vẫn luôn tìm quán nước đường đây?"

Bạn hắn nhớ lại: "Ngày đó em còn trông thấy bên cạnh quầy hàng của chị ấy có tấm biển viết coi bói, tuổi còn trẻ như vậy, nói không chừng là học sinh ở cổng trường quá khôn khéo không dễ lừa gạt, nên chị ấy lại chuyển tới chỗ khác để lừa gạt tiền rồi cũng nên."

"Tinh ca, anh cũng không thể càng lún càng sâu nha."

Đều là những học sinh tràn đầy nhiệt huyết thờ phụng khoa học chủ nghĩa, ở trong mắt bọn họ, những người làm nghề coi bói, đều là một đám gạt người.

Hai người thấy Kiều Tinh giống như thật sự nghiêm túc nên không khỏi khuyên can.

Kiều Tinh phiền chán đến nhức đầu, trong nhà vốn đã có một đống việc, vừa xin phép nghỉ liền đυ.ng phải bạn học tìm đến hắn, dọc đường vẫn luôn khoe khoang nói cái gì mà đi cục cảnh sát tố cáo nữ thần khiến hắn vừa nhìn đã choáng váng kia.

Không muốn tiếp tục nghe hai người nói nhảm nữa.

Kiều Tinh nhíu mày: "Các người lập tức trở về, nếu không liền câm miệng."

Hai người nhìn sắc mặt lạnh lùng của Kiều Tinh, liếc nhìn lẫn nhau, liền không hề lên tiếng.

Sở Nguyệt Nịnh vẫn còn cùng A Sơn bà nói chuyện phiếm.

Một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên truyền tới từ phía trước.

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy cạnh quầy hàng có ba nam sinh đang đứng, trong đó một người nhìn có chút quen mắt, cô suy nghĩ một chút, hình như là nam sinh buổi sáng hôm đó mua nước đường không lấy tiền thừa?

Kiều Tinh xách theo hai bọc thuốc lớn, nhìn nữ thần hắn đã chờ thật lâu cũng không có xuất hiện ở cửa trường học, ánh mắt đều là kinh hỉ: "Chị, vậy mà lại mở quầy hàng ở đây sao?"

Vừa mở miệng chính là gọi chị.

Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng đứng dậy từ trên chiếc ghế đẩu, đi đến trước quầy nước đường, thuận tay cầm lấy tạp dề treo trên quầy, cười rạng rỡ nói, "Đúng vậy! Tôi vẫn luôn ở chỗ này bày quầy bán hàng. Ngày đó là vì có việc, nên mới đến trung học Sùng Trung."

Kiều Tinh nghe vậy, trên khuôn mặt ngây ngô thoáng qua vẻ ảo não: "Thật xin lỗi, là hai người bạn của em đã đến đồn cảnh sát trình báo, có gây phiền phức cho chị không?"

Lúc này Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu tại sao Thi Bác Nhân lại yêu cầu cô đi lấy khẩu cung, hoá ra là có người giúp mình trình báo nha! Cô đưa mắt nhìn về phía hai nam sinh phía sau, vẻ mặt bọn họ hiện lên thần sắc xấu hổ.

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Không sao cả, phát hiện người khả nghi báo cáo cảnh sát là trách nhiệm của người dân Hương Giang!"

Nói xong, cô đưa tay vào tủ kính gõ nhẹ bảng giá nước đường: "Hôm nay cậu muốn uống gì? Tôi mời."

Kiều Tinh thấy nữ thần không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn các loại trên bảng giá một lúc lâu mới chọn một phần, hai nam sinh phía sau cũng muốn chọn, liền bị Kiều Tinh liếc mắt một cái, bọn họ liền co rúm người lại không dám nói lời nào.

Sở Nguyệt Nịnh làm xong đóng gói đưa cho hắn, thấy hắn đang cầm hai bọc thuốc lớn, “Vậy hôm nay cậu không đến lớp mà đi mua thuốc à?”

_________