Chương 4: Đinh quan tài

_________

A Cường ở quán mì Chezai vội vàng chạy tới ngăn cản Kiên thúc.

"Kiên thúc, chú bình tĩnh một chút. Cô gái nước đường này đã ở phố Miếu được một tháng, ngày nào cũng bán nước đường, hôm nay cô ấy đột nhiên nói mình có thể bói toán và xem phong thủy gì đó. Chú đừng để bị cô ấy lừa. Những người khác không biết về Diệp Thiên Lương, nhưng chẳng lẽ cháu còn không biết sao?”

"Cháu từ nhỏ đã quen biết hắn, thành tích học tập xuất sắc lại còn rất hiếu thảo với cha mẹ. Hồi A Quyên vẫn còn, Diệp Thiên Lương đối xử với hai người cũng không tệ mà, giống như con ruột của hai người vậy."

Một số hàng xóm cũng đi qua nói giúp vài câu.

“Đúng vậy, Kiên thúc, chúng tôi biết cái chết của A Quyên khiến ông rất tức giận cùng không cam lòng, nhưng ông cũng không thể oan uổng người tốt. Thiên Lương đối với A Quyên tố như thế nào, hàng xóm chúng tôi đều có thể thấy rõ. "

"Các người thì biết cái gì!" Kiên thúc tức giận nói: "Diệp Thiên Lương nhất định là vì số tiền bồi thường cái chết của A Quyên nên mới ra tay với con bé! Diệp Thiên Lương còn vụиɠ ŧяộʍ đóng một cây đinh quan tài vào hộp sọ của A Quyên. Nếu hắn ta thực sự không làm chuyện xấu cắn rứt lương tâm, tại sao lại phải làm như vậy với A Quyên?

Đinh quan tài.

Trong lòng Sở Nguyệt Nịnh nảy sinh một loại dự cảm xấu, đinh quan tài là vật chí âm, nếu đâm thẳng vào xương sọ của một người có thể vây khốn hồn phách, khiến người đó không thể đầu thai.

Kiên thúc nước mắt đầy mặt: "Tên súc sinh kia muốn khiến con gái bảo bối của tôi vĩnh viễn không được siêu sinh! Nó chắc chắn không được chết tử tế!"

A Cường cho rằng Kiên thúc bị điên nên ăn nói bậy bạ: “A Lương ngay cả gà cũng không dám gϊếŧ, sao có thể ác độc đến mức đóng đinh quan tài vào xương sọ của A Quyên được? Không có khả năng, Kiên thúc à, tốt nhất là chú nên về nhà nghỉ ngơi đi."

"Cảnh sát cũng đã kết án không có hung thủ. Ông không tin vào công lý, lại đi tin tưởng bọn bịp bợm lang băm?"

Những người hàng xóm khác cũng đi theo phụ hoạ.

"Đúng vậy, cô gái nước đường này chỉ mới hai mươi tuổi, cô ấy thì biết cái gì? Nếu thật sự muốn tin vào mấy thứ này, không bằng đi tìm một đại sư cho rồi."

"Gϊếŧ vợ chiếm tiền bảo hiểm? Làm sao có thầy tướng số có thể tính toán chính xác như thế được chứ?"

“Đúng đúng, muốn lừa tiền cũng đừng to gan như vậy."

Đối mặt với sự nghi vấn của mọi người.

Kiên thúc lấy lại phần nào lý trí, vẻ mặt chết lặng, không muốn liên luỵ đến người khác nữa: “Cả đời tôi làm cảnh sát, nhưng lại không thể bắt được kẻ xấu, không thể trả thù cho con bé, tôi cảm thấy rất xấu hổ với A Quyên."

Phá án cần có chứng cứ, cho dù Kiên thúc tin tưởng Diệp Thiên Lương nhất định đã làm gì đó khiến con gái mình chết thì thế nào? Không có bằng chứng, không thể bắt người, không thể đem hung thủ ra ngoài pháp luật.

Cảnh sát cũng không có biện pháp.

Huống chi ông ấy chỉ là một người dân bình thường ở Hương Giang.

“Đại sư, xem bói hết bao nhiêu? Tôi sẽ trả tiền."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiên thúc, người vì chân tướng cái chết của con gái mà bôn ba khắp nơi, còn cả Phân thẩm đã hoá điên, cô vươn tay ra đè lại động tác lấy tiền của Kiên thúc.

Đôi tay này đã giúp đỡ Hương Giang bắt được vô số tội phạm hung ác xấu xa nhưng lại không thể bắt được hung thủ đã sát hại con gái mình.

“Đơn này cháu nhận."

Kiên thúc ngừng lại động tác lấy tiền ra, sợi dây kích nổ trong túi nhựa màu đen lắc lư. Ông ấy cười khổ lắc đầu, “Vô ích thôi, chú đã thuê rất nhiều thầy phong thủy đến giải quyết, bọn họ thu tiền nhưng vẫn không có kết quả. A Quyên đêm nào cũng nói đau đầu, chú muốn giúp con bé."

Nhiều thầy phong thủy khu Cửu Long chỉ biết dùng cờ hiệu lừa gạt mọi người. Kiên thúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, ngay cả tiền mua quan tài cũng tiêu hết vậy mà Diệp Thiên Lương vẫn không phải chịu kết cục xứng đáng, vẫn dùng bộ mặt đạo đức giả để lừa gạt thế nhân, còn dùng số tiền bồi thường của A Quyên để mua siêu xe.

Kiên thúc không thể chờ đợi được nữa.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiên thúc đã bị tử khí bao phủ mà lắc đầu: "Chết cũng không giải quyết được vấn đề."

Kiên thúc trong lòng run lên: “Cháu biết chú muốn làm gì sao? Không thể nào…”

Ông ấy chạy qua mấy con phố ở Vượng Giác để mua mấy thứ đồ vật, ngoại trừ những người có chuyên môn, không ai biết ông ấy định làm gì.

Sở Nguyệt Nịnh nói: “Ngọc nát đá tan, điều này chỉ làm tổn hại đến thanh danh một nhà của chú mà thôi, chú muốn nhìn A Quyên chết không nhắm mắt sao?”

Kiên thúc trầm mặc.

"Đợi thêm một ngày nữa đi."

Kiên thúc lấy tiền từ trong túi quần ra: “Chú chỉ còn dư lại hai nghìn khối. Mấy thầy phong thủy khác tính phí ba nghìn khối một lần, chú biết là quá ít…”

“Đủ rồi.” Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy tiền, gấp từng tờ lại, nghiêm túc nói: “Trước thu năm trăm khối làm tiền đặt cọc, sau khi sự tình được giải quyết lại thu một nghìn năm. "

_________

(Wind: khối=nhân dân tệ)