Chương 3: Đoán mệnh

_________

Không ít người quen biết Kiên thúc xung quanh thấy Sở Nguyệt Nịnh ngăn người lại, nhất là sau khi nhìn thấy dòng chữ to viết trên tấm bìa cứng, bọn họ đều cho rằng Sở Nguyệt Nịnh thiếu tiền, muốn làm kẻ lừa đảo.

"Con gái của Kiên thúc là ngoài ý muốn mà bỏ mình."

"Đúng vậy, em gái nước đường không nên nhắc lại chuyện cũ, xát muối vào vết thương của người ta như vậy."

"Muốn kiếm tiền thì đi xa hơn một chút, Kiên thúc là người tốt, đừng có mà chọc tức chú ấy."

Thậm chí có người còn nói: “Kiên thúc à, cháu biết cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật sự rất thống khổ. Nếu như có thể, chắc chắn A Quyên cũng không muốn nhìn thấy chú như thế này, nên hãy sống thật tốt và để A Quyên yên nghỉ đi thôi.”

Kiên thúc không hề để ý đến thanh âm của những người này, ngơ ngác nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Cháu biết con gái chú chết như thế nào sao?"

“Không bằng chú ngồi xuống trước rồi chúng ta nói rõ hơn?” Sở Nguyệt Nịnh từ dưới quầy kéo ra một chiếc bàn gỗ nhỏ, Lâm Gia Hoa đi tới giúp mở ra, lại bày ra ba chiếc ghế gỗ nhỏ.

Sau khi Kiên thúc mang theo Phân thẩm thần sắc hoảng hốt ngồi xuống, bỗng nhiên một phen kéo lấy cánh tay Sở Nguyệt Nịnh, run rẩy như thể bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đại sư.”

“Đại sư, mau nói cho tôi biết, con gái bảo bối của chúng tôi đã chết như thế nào? Những người chứng kiến đều nói rằng A Quyên ngã khỏi lan can và rơi xuống biển khi đang ở trên đồ uống thuyền. Nhưng tôi không tin, lúc trước tôi từng là cảnh sát, vì lo lắng sẽ có người trả thù nên tôi đã dạy dỗ A Quyên rất cẩn thận, nó chắc chắn sẽ không đến gần bất kỳ nơi nguy hiểm nào."

Kiên thúc trời sinh đã có sự nhạy bén của một cảnh sát, khi nhận được tin tức A Quyên tử vong, ông ấy liền nhận ra có điều gì đó không ổn, liền dựa vào mối quan hệ của mình để cho các đồng nghiệp tiếp nhận vụ án chú ý, kết quả tra xét nhiều lần cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết gϊếŧ người nào.

Tất cả mọi người đều nói với Kiên thúc rằng A Quyên chỉ là ngoài ý muốn mà mất.

Kiên thúc không tin.

Sở Nguyệt Nịnh là người duy nhất nói cái chết của A Quyên còn có nguyên nhân khác.

Sở Nguyệt Nịnh thừa dịp Kiên thúc thất thần liền rút cánh

tay về, cô quan sát tướng mạo của Kiên thúc, hai tay nhẹ nhàng khoanh lại.

Trước khi bắt đầu bói toán và xem phong thủy, cô đều tính toán chuyện cũ trước, chỉ khi chuyện cũ trùng khớp, đối phương nguyện ý tin tưởng cô, cô mới có thể tính tiếp.

“Không cần vội, thông qua khuôn mặt của chú thì cháu thấy nửa đời trước vận thế không tốt, sau tuổi trung niên vận thế mới dần dần cải thiện, phần dưới của thiên trung phồng lên, từ 15 đến 35 tuổi, vận mệnh sự nghiệp ở mức trung bình, sau 35 tuổi sự nghiệp đi vào quỹ đạo, sẽ được thăng chức, có đúng hay không?"

Kiên thúc yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, năm nay chú đã được thăng làm trung sĩ.”

Sở Nguyệt Nịnh nói tiếp: “Dựa vào tướng mạo của vợ chồng chú, tuy rằng con cái không nhiều, nhưng tuổi già được hưởng phúc mệnh con gái. Con gái hiếu thuận, sinh được đứa cháu trai cũng vô cùng kính yêu ông bà ngoại”.

“Hiện tại đường con cái của chú mờ mịt ảm đạm, nói rõ con gái duy nhất của chú bị người hãm hại, đã gặp bất trắc.”

Kiên thúc vội vàng hỏi: “Cháu có đoán ra được hung thủ là ai không?”

“Có thể cho cháu biết sinh thần bát tự* của A Quyên được không?” Sở Nguyệt Nịnh xem tướng chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, tính toán sinh thần bát tự mới chân chính là bước tiếp theo.

Kiên thúc đã báo xong sinh thần bát tự.

Sở Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán: “Con gái của chú cả đời lương thiện, làm không ít chuyện tốt, không đắc tội tiểu nhân cũng chưa từng có kẻ thù. Nhưng mà…”

Cô cau mày, không biết có nên nói tiếp hay không.

Kiên thúc sốt ruột hỏi: “Nhưng mà làm sao?”

“Số mệnh đáng lẽ phải trải qua hai cuộc hôn nhân trong đời. Cuộc hôn nhân đầu tiên không có con, cuộc hôn nhân thứ hai lại sinh được một trai một gái, sống thọ và qua đời ở tuổi 90. Xét theo số mệnh, ân oán vướng mắc nhiều nhất chính là người chồng của cuộc hôn nhân đầu tiên, mà người này vốn dĩ là mệnh nghèo khó, xét theo bát tự của A Quyên, sau khi cô ấy chết, người chồng này đã kiếm được một số tiền của bất chính, thay đổi vận mệnh.”

Mặc dù Sở Nguyệt Nịnh không biết bát tự của đối phương, nhưng vợ chồng căn bản chính là một thể, A Quyên còn chưa ly hôn cùng đối phương, nên cô có thể nhìn trộm một chút.

"Tôi biết ngay mà!" Kiên thúc kích động nói, ông ấy không nhịn được muốn ngay lập tức đứng lên đi tìm đối phương gây sự, "Diệp Thiên Lương đột nhiên gọi A Quyên ra biển du ngoạn nhất định là có ác ý, chắn chắn hắn là chủ mưu gϊếŧ chết A Quyên.”

_________