_________
Điềm Đồng Huy biết mình không thể đánh bạc được nữa, chán nản ủ rũ rời đi như con rối bị rút hồn.
“A Đức ca.” Sở Nguyệt Nịnh chào hỏi rồi quay người chuyển một chiếc ghế gỗ đến.
Trương Kiến Đức xua tay nói: "Không cần."
Sau đó, hắn đưa tờ báo cuộn tròn ra, nói: “Nhìn xem.”
Sở Nguyệt Nịnh trải tờ báo ra, mở ấm nước uống nước, trên trang nhất là hình ảnh Hạ Thi Phỉ cau mày cầm dao mổ heo, bên cạnh là một chiếc giường khách sạn lớn, một người đàn ông bộ phận trọng yếu bị làm mờ cùng ba người phụ nữ đang quấn chăn.
Mấy chữ to màu đỏ tươi được gõ bên cạnh.
—Một nam đại chiến tam nữ ở khách sạn Bán Đảo, sự thật hóa ra là thầy tướng số đại sư phán định như thần?
“Phụt.” Sở Nguyệt Nịnh vừa nhấp ngụm nước suýt chút nữa phun ra, cô đặt ấm nước xuống, trợn mắt kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”
Trời đang sập à.
Dòng chữ nhỏ bên cạnh tờ báo còn trích dẫn những lời Hà Thi Phỉ đã nói tại hiện trường.
—— “Nếu như không phải đi xem bói, tôi thật sự là chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
Bên cạnh chính là phần tóm tắt của phóng viên được ghi ở phần phụ lục.
: Thầy tướng số có nói với bạn rằng chồng bạn đang lừa dối bạn không? Đó là sự thật hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Mời theo dõi phóng viên kỳ tiếp theo để cùng vạch trần bí mật.
“Sao lại có paparazzi buồn chán đến mức viết về loại chuyện này?” Sở Nguyệt Nịnh lật tờ báo tìm chữ ký, “Là tuần san nhà nào?”
"Không phải là tuần san Đại Hỉ sao? Chính bọn họ đã người đã bùng nổ tin tức bát quái của Quách Phú Thành." Trương Kiến Đức lấy lại tờ báo, gấp lại định mang về nhà khoá vào trong hộp. "Phóng viên này đúng là có chút quá mức, rõ ràng chính là bản lĩnh thực sự, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, sao có thể để cho phép đối phương tuỳ ý nghi ngờ?”
Sở Nguyệt Nịnh che mặt, tuyệt không nghĩ tới mình cũng có một ngày bị đưa lên tuần san bát quái.
Trương Kiến Đức cầm lấy hũ thuốc hút một hơi, sau đó mỉm cười nói: "Không bằng thế này đi? Anh sẽ gọi điện thoại cho tuần san Đại Hỉ, yêu cầu bọn họ sửa lại cách dùng từ của phóng viên này."
Sở Nguyệt Nịnh sợ hãi kêu một tiếng, vẻ mặt đau khổ xua tay: "A Đức ca, đừng đùa."
Trương Kiến Đức cười ha ha hai tiếng: “Biết rồi, sợ nổi tiếng như vậy sao?”
"Người sợ nổi danh heo sợ mập." Sở Nguyệt Nịnh thở dài, "Hơn nữa lên báo cũng chưa hẳn là chuyện tốt, nổi tiếng, nhất định sẽ giống như khỉ trong vườn bách thú bị người vây xem."
"Cũng đúng. Nịnh Nịnh đã ăn sáng chưa?" Trương Kiến Đức lại xách ra một túi đồ khác, "Vừa rồi bạn anh mời đi ăn sáng. Điểm tâm sáng của nhà hàng Vận Đại rất nổi tiếng, anh đã gói rất nhiều mang về, nhìn xem có thích không?”
“Tốt như vậy?” Sở Nguyệt Nịnh chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy chiếc túi qua, “Cảm ơn.”
"Đức ca lúc nào mà không tốt chứ?" Trương Kiến Đức ban đầu vốn không biết rõ Sở Nguyệt Nịnh, nhưng sau khi cùng nhau đi xem hiện trường bát quái, càng nghĩ càng cảm thấy tính cách của cô rất hợp với mình.
Sở Nguyệt Nịnh cúi đầu lục lọi trong túi một lúc, lấy ra hai cái, hai mắt mở to sung sướиɠ: “Thật sự là rất nhiều, em muốn thịt heo xíu mại và xúc xích cuộn.”
Món xíu mại có màu sắc bóng loáng, cơm nếp kẹp táo đỏ tỏa ra mùi thơm phức, Sở Nguyệt Nịnh vốn đã ăn sáng, nhưng vừa mới coi mệnh cho Xa Tử Cường xong, bụng cô lại cồn cào vì đói, vừa ngửi thấy mùi thơm lại có cảm giác thèm ăn.
Trương Kiến Đức ở một bên khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
“Vừa vặn.” Sở Nguyệt Nịnh cắn một miếng liền khen, “Chi bằng lần sau chúng ta cùng đi nếm thử một chút hủ tiếu xào bò nha.”
"Không thành vấn đề." Trương Kiến Đức khẩu vị được công nhận liền cảm thấy vui vẻ, cầm miệng bình thuốc lá trong tay, "Khẩu vị của Đức ca cho tới bây giờ đều là tốt nhất, được rồi, em từ từ ăn đi, anh không cản trở em làm việc nữa."
"Tạm biệt." Sở Nguyệt Nịnh vừa cắn một miếng xíu mại, vừa đeo tạp dề vào, xem mệnh cho Xa Tử Cường xong, cô cảm giác pháp lực nhanh chóng cạn kiệt, đang chuẩn bị đem tấm bìa cứng có chữ xem bói đi, dự định hôm nay sẽ không nhận thêm đơn nữa.
Một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên.
"Chủ quán, xin hỏi có bán bùa không?"
Sở Nguyệt Nịnh cắn xíu mại nhìn sang.
Một cô gái mặc đồng phục thủy thủ khẩn trương nắm chặt dây đeo ba lô của mình.
Rất nhiều hắc khí từ sau lưng cô gái trào ra, dần dần đè ép về phía trước, giống như một con nhộng bị bao bọc lấy, hắc khí đen đặc vây quanh bên cạnh dần dần lan đến trên quầy hàng, nhưng khi va chạm vào Sở Nguyệt Nịnh lại giống như đυ.ng phải gai nhọn, nhanh chóng lui về phía sau.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí cắn một miếng xíu mại, đặt tấm bìa cứng lại chỗ cũ rồi mỉm cười.
"Có."
_________