Chương 26: Không thể xem bói

_________

"Làm phiền rồi."

Cô gái nhỏ giọng nói, xách ba lô đi đến trước quán nước đường rồi sau đó ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, thắt một dải ruy băng màu xanh lá cây dưới cổ áo búp bê màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo gi lê len

màu hải quân.

Sở Nguyệt Nịnh cố ý nhìn thoáng qua huy hiệu trường học phía trước đồng phục của nữ sinh, "Trường trung học Sùng Trung? Cô đang đi đến trường?"

Tô Nhân Nhân lơ đãng gật đầu.

Sở Nguyệt Nịnh không ngờ lại gặp được bạn học của Sở Di, cô từ dưới quầy hàng lấy ra một chiếc túi nhựa màu đỏ, xoay người đặt lên bàn, trong đó có một chồng giấy bùa màu vàng, một chiếc bút lông thô ráp, còn có lọ chu sa nhỏ trên nắp cũng bị nhuộm đỏ bên cạnh, ngước mắt lên.

“Cô muốn mua bùa gì?”

Tô Nhân Nhân nhìn cảnh tượng tồi tàn trước mắt, cành thêm khẩn trương.

Cô ấy có phải hay không vô tình vào nhầm nơi sản xuất hắc bùa?

“Lá bùa vẽ như thế này có hữu dụng không?”

Trước đây, khi cô cùng ông ngoại đến miếu Hoàng Đại Tiên, lá bùa và bút lông của trụ trì dùng có vẻ cao cấp hơn nhiều.

Sở Nguyệt Nịnh ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ. "Vẻ ngoài quả thực... không tốt, nhưng hiệu quả của lá bùa chắc chắn không có vấn đề."

"Ah." Tô Nhân Nhân mặc dù hoài nghi, nhưng cũng không có đứng dậy rời đi, nghĩ tới vừa rồi Sở Nguyệt Nịnh coi mệnh chính xác đến đáng sợ, lại hỏi: "Trước khi mua bùa có thể xem bói hay không?"

Sở Nguyệt Nịnh đã lấy một tờ hoàng phù đặt lên bàn, động tác dừng lại một chút, sau đó mở lọ ra, đem chu sa bỏ vào trong nắp, “Mua bùa thì được, hôm nay không thể xem mệnh.”

"Tại sao?" Tô Nhân Nhân khó hiểu.

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, không trả lời vấn đề này.

"Tôi biết rồi, hôm nay nhất định là cô đã tính qua một quẻ, công lực hao hết nên không thể tính toán." Tô Nhân Nhân vẻ mặt bất an, sau đó chậm rãi nói ra nguyên nhân muốn mua phù.

"Gần đây khi về nhà vào ban đêm, tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, nhưng bạn tốt của tôi lại nói tôi nghi thần nghi quỷ. Cô biết mấy ngày trước ở Trường Sa Loan phát hiện nữ thi không?"

Tô Nhân Nhân mặc kệ Sở Nguyệt Nịnh có trả lời hay không, lặng lẽ kể ra phiền muộn của mình, giống như tìm được người để thổ lộ. Trong nhà cô chỉ có ông bà ngoại, không muốn người thân lo lắng cho nên một mình gánh chịu áp lực.

“Người chết là bạn tốt của tôi, chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, học cùng một trường mẫu giáo, cùng trường tiểu học. Tôi không có anh chị em, cô ấy giống như là chỗ dựa tinh thần cho tôi vậy. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau rồi hẹn cùng nhau thi vào cùng một trường đại học, nhưng cô ấy lại đột nhiên rời đi.”

"Đêm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy, cô ấy không ngừng khóc với tôi." Tô Nhân Nhân cắn chặt môi dưới, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. "Cô ấy chắc chắn muốn nhắc nhở tôi điều gì đó nên mới không ngừng nhập mộng tìm tôi."

"Tôi rất sợ hãi. Tôi luôn cảm thấy như có ai đó muốn làm hại tôi như đã làm với A Hương. Tôi không thể ngủ ngon và áp lực căng thẳng, điều này đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Đại sư, cô có nghĩ rằng trong tình huống này sử dụng an thần phù có thể có hiệu quả?"

Sở Nguyệt Nịnh nghe xong liền nhúng đầu bút lông vào chất lỏng chu sa, “An thần phù không được, dùng bùa bình an đi, bảo vệ bình an mọi lúc rất thích hợp với cô.”

Trong chốc lát, Tô Nhân Nhân mới gật đầu đồng ý: "Vậy lấy bùa bình an đi."

Sở Nguyệt Nịnh tập trung tinh thần, một tay ấn vào hoàng phù, chất lỏng màu đỏ thấm ướt lá bùa, từ trên xuống dưới, rất nhanh cô đã vẽ xong lá bùa.

Một ánh sáng vàng mờ nhạt hiện lên.

Cô gấp hoàng phù thành hình tam giác đưa cho Tô Nhân Nhân, "Tắm rửa tránh nước, dùng sợi dây màu đỏ buộc lại rồi đeo lên cổ."

Nói xong, cô nhìn về phía khuôn mặt cô gái trẻ đang dần dần bị hắc khí bao phủ, nhấn mạnh nhắc nhở: "Nhất định không được rời khỏi người, đêm nay qua đi, cô có thể đến gặp tôi để xem mệnh."

Tô Nhân Nhân không biết tại sao, cô cẩn thận từng li từng tí cầm lấy lá bùa hình tam giác giữ trong lòng bàn tay, trong phút chốc, trái tim bồn chồn bất an của cô dường như lại khôi phục vững vàng đều đặn, cơ thể tràn đầy năng lượng.

Tô Nhân Nhân thở ra một hơi thật dài.

"Hai trăm khối, cảm tạ đã ủng hộ."

“Hai trăm khối?” Tô Nhân Nhân sửng sốt một chút, không ngờ lại đắt như vậy.

Nhưng sau khi cầm phù cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ mỗi điểm ấy cũng đáng.

Tô Nhân Nhân lấy hết chi phí sinh hoạt trong tuần tới ra rồi lịch sự nói lời cảm ơn.

Sở Nguyệt Nịnh thu tiền, nhìn bóng lưng Tô Nhân Nhân rời đi.

Cô bé dường như được uống thuốc an thần sau khi lấy được lá bùa, vui vẻ rời đi, thay đổi bộ dạng rụt rè trước đó.

_________