Chương 8

Sau khi trộn xong nhân bánh, tuy là chưa nấu chính nhưng mà mùi hương đã toát ra tới. Nhân xong rồi thì có thể vê bột, hắn rải lên trên cái thớt một ít bột mì, sau đó đem lấy bột đã nở ra bỏ lên thớt xoa.

Lưu đại nương rửa sạch tay đi đến thấy vậy đôi mắt lập tức sáng: “Giang tiểu ca, cháu nhồi bột thật giỏi, đại nương cũng từng nhồi bột rồi nhưng chưa thấy qua bột nhồi xong mềm mịn như vậy.”

Giang Miểu cười cười, sau đó đem việc làm bột nở nói cho nàng, ngoài ra còn nói cho nàng tốt nhất là đặt bột ở nơi ấm mới dễ lên men, làm vậy mới có thể làm ra bột vừa nở vừa mềm như thế.

Lưu đại nương như đạt được chí bảo, dân chúng làm chút đồ ăn ngon cũng không dễ dàng, bình thường chỉ cần có thể no bụng là được, bụng con không được ăn no thì ai còn so đo đồ ăn có ngon hay không? Nhưng nó không đại biểu mọi người nếm không được. Hiện tại Giang Miểu đem bí quyết ủ bột nói cho bà, bà vừa cao hứng đồng thời lại có chút ngượng ngùng, sợ tiết lộ bí phương tổ truyền của người khác.

“Không có việc gì, cái này cũng không quan trọng, rất nhiều người là sinh ý các loại mỳ đều biết, bình thường ai muốn hỏi, đại nương cứ việc nói ra.” Giang Miểu không để ý chút nào, công thức của những món ăn khác có lẽ hắn sẽ do dự một chút, nhưng mấy cái tiểu kỹ xảo này hắn căn bản không bỏ ở trong mắt.

Hảo cảm của Lưu đại nương đối với Giang Miểu lại tăng thêm một bậc lớn. Bà lập tức kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi, Giang Miểu cắt bột ra thành những nắm nhỏ bắt đầu gói bánh.

Giống như lời của Lưu đại nương, tay nghề làm gói bánh bao của bà đúng là không tồi. Bánh bao được làm ra lớn vỏ lại mỏng, kích thước mỗi cái đều không khác nhau lắm, nếp gấp bánh bao chỉnh tề có trật tự, tựa như ở phía trên bánh bao nở ra một đóa hoa khiến người yêu thích.

Sau khi gói được khoảng một lung bánh, Giang Miểu lấy một miếng vải sạch đậy nó lại, đây cũng là một bí quyết có thể làm bánh bao sau khi hấp ăn càng thơm. Một lát sau, hắn đi vào nhóm lửa bắc nồi lên bếp rồi đổ nước vào, sau khi nước sôi thì đặt mấy lung bánh vào hấp. Hiện tại khoảng hai ba giờ chiều, Giang Miểu giữa trưa ăn có bát cháo, đã sớm đói không chịu được.

Hắn thêm mấy cây củi dưới đáy nồi làm lửa cháy to hơn, sau khi rửa tay lại ra tiếp tục gói bánh.

“Lưu đại nương, bình thường mọi người mua củi lửa ở chỗ nào?” Nếu như đây là ở nông thôn còn có thể đi chuẩn bị củi, nhưng hiện tại hắn ở trong thành, mắt thấy củi lửa không còn nhiều, thật là có chút buồn bực.

Lưu đại nương nói: “Mỗi ngày sáng sớm, trên con đường đi đến cửa thành tây có thể gặp vài người bán củi lửa, sau khi thỏa thuận được giá thì cháu có thể kêu họ mang đến tận nơi.”

“Như vậy cũng thực tiện.”

“Còn không phải sao, nhưng cũng tốn tiền. Ngày xưa khi còn ở trong thôn làm gì phải mất tiền mua mấy cái này đâu, một mình bà già như ta lên núi đi một chuyến cũng có thể mang về một bó lớn.” Lưu đại nương một bên gói bánh bao, một bên nhỏ giọng dong dài, “Ở trong thành mua củi lửa, cỏ bụi thì năm văn tiền một bó lớn, củi gỗ mười văn tiền nửa gánh. Nếu muốn bơt lo thì mua củi gỗ thì tốt hơn, không cần luôn nhìn lửa, để mấy cây dưới bếp cho cháy từ từ là được……”

“…… Sao lại thơm như vậy?” cái mũi của Lưu đại nương dùng sức ngửi ngửi, có một mùi thơm vô cùng hấp dẫn truyền tới làm người ngửi cảm thấy bụng đói cồn cào.

Giang Miểu quay đầu nhìn xem trong nồi, phía trên l*иg hấp bao phủ một tầng sương trắng nóng hầm hập bốc lên, chắc là bánh đã chín. Hắn đem bánh đã hấp chín lấy ra, lại đem mấy lung bánh mới bao xong vào tiếp tục hấp.