Chương 15: Giao dịch lâu dài

Giang Miểu ở trong lòng tính toán kỹ càng, sau khi kiểm lại những đồ vật cần mua, hắn cầm theo rổ ra cửa. Sau khi khóa cửa, Giang Miểu đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói chỗ nào không đúng, chờ hắn đi đến cửa hông mới ý thức được, cá của hắn đâu? Một con cá lớn như vậy giờ không thấy đâu?!

Hắn vội vàng trở lại dưới mái hiên, nhìn dây thừng dùng để buộc miệng cá còn treo lơ lửng ở giữa không trung.

Bị trộm? Nhưng sao không mang đi luôn dây thừng mà chỉ giật con cá ra thôi?

Đột nhiên, Giang Miểu nghĩ tới cái con mèo béo mập kia ở trong sân, nói không chừng nó mới là kẻ trộm. Quả nhiên, khi hắn đi đến dưới cây táo, phía dưới gốc cây có thêm một bộ xương cá với một ít thịt nát bị xé rách xuống dưới.

Giang Miểu dở khóc dở cười mà tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc ở trên nóc tường nhà phía đông phát hiện này con mèo ăn trộm này. Nó lười biếng mà nằm ở nơi đó, thi thoảng lại liếʍ láp móng vuốt chính mình, nó chú ý tới tầm mắt Giang Miểu, liền nũng nịu mà kêu một tiếng “Meo~” như là chào hỏi hắn, nó không hề tự giác bản thân là ăn trộm bị khổ chủ phát hiện.

Bạch đại nương ngồi ở dưới mái hiên chính phòng nhặt rau, thấy một màn này liền hỏi hắn: “Giang tiểu ca, con mèo này làm sao vậy?”

Giang Miểu nói: “Con mèo này ăn vụng cá nhà cháu, nhưng cũng trách cháu, buổi tối đem cá treo ở bên ngoài, sao có thể không chọc cho mèo trộm?”

Bạch đại nương cười, chỉ vào mèo mập mà nói: “Đồ tồi này thường ngày cũng không tham ăn như vậy, có lẽ là gần đây có chửa, luôn ăn không no, lúc này mới đánh chủ ý lên cá. Nó là mèo của Lý gia cách vách, gọi là Đại Hoa. Do nó bắt chuột lợi hại, cho nên mấy nhà phụ cận đều không đuổi nó, nó liền nơi nơi đi lại.”

Giang Miểu rốt cục hiểu ra, trách không được, nếu không phải thường xuyên không nhìn thấy nó, hắn cũng sẽ không xem nhẹ con mèo này mà trực tiếp liền đem cá treo bên ngoài.

“Đợi lát nữa ta nói cùng Lý đại nương một tiếng, làm nàng trả lại một con cá cho cháu.” Bạch đại nương quyết định vì hắn đòi lại công đạo.

Giang Miểu vội vàng xua tay, “Không cần không cần, lỗi cũng là do cháu không cẩn thận sao có trách người khác được?”

Nói xong, hắn hướng về phía con mèo trên tường nói: “Đại Hoa, ngươi ăn cá nhà ta, cần phải thuận tay bắt mấy con chuột quanh phòng của ta đấy.” Từ khi nhìn thấy con chuột kia, ban đêm mấy ngày nay hắn cũng chưa ngủ ngon được.

Hành động ấu trĩ của hắn làm cho Bạch đại nương cười đến không thẳng nổi eo, Giang Miểu cũng không thèm để ý, chào hỏi một tiếng liền đi ra cửa.

Hắn trước đi đến cửa thành phía Tây, nơi này có rất nhiều người bán củi lửa, có cỏ tranh, cũng có củi gỗ.

Giang Miểu chọn một người có khuôn mặt đen đỏ bừng, thoạt nhìn là một người phúc hậu: “Đại ca, không biết củi gỗ chỗ ngươi bán thế nào?”

Vị đại ca kia có chút co quắp, chà xát tay, nói: “Cái đống củi gỗ này của ta phơi khô hơn so với những người khác, sẽ đun được rất lâu nên bán 22 văn một gánh.”

Giang Miểu cong lưng, rút hai cây củi ra xem, xác thật như theo như lời người kia, phơi rất khô. Hơn nữa một gánh củi này của hắn cao hơn một ít so với người khác, nhiều hơn hai văn tiền cũng đúng.

“Gánh củi này ta muốn lấy, phiền toái đại ca giúp ta đưa đến chỗ ngoặt ngõ Điềm Thuỷ Phố Ích Phong, nơi đó có một cái đường nhỏ đi vào bên trong, sau đó chờ ta một lát, được không?” Giang Miểu không quen biết người kia, tự nhiên không thể trả tiền trước, nếu sau này có qua lại buôn bán nhiều thì thật ra có thể làm như vậy.

Hán tử kia thấy hắn không trả giá, trong lòng vui vẻ, nói không sao, sau đó khiêng đòn gánh liền đi hướng bên kia.

Giang Miểu cũng bước chân nhanh hơn đi mua những đồ vật khác, đầu tiên là đi chợ sáng mua một ít củ cải, sau đó lại đi cửa hàng Vương chưởng quầy mua mười cân bột mì.

Chờ hắn về đến nhà khi, hán tử kia đã ngồi một hồi ở bên ngoài cửa.

“Làm phiền đại ca đợi lâu, tiểu đệ liền tính tiền trả ngươi.” Giang Miểu mở cửa, chờ đến khi hán tử kia gánh củi lửa đặt ở trong sân, liền đếm 22 đồng tiền đưa qua.

“Không sao.” Hán tử kia tiếp nhận tiền sau đó đếm lại rồi cẩn thận cất vào trong lòng ngực, nhấc lên quang gánh trống không chuẩn bị rời đi.

Giang Miểu vội vàng gọi lại: “Vị đại ca này, ngài đợi một lát.”

Hán tử kia có chút nghi hoặc mà dừng lại bước chân quay đầu lại xem hắn.

“Ta có làm buôn bán nhỏ, ngày thường cần dùng nhiều củi lửa, một gánh củi này phỏng chừng không được mấy ngày là dùng hết rồi.” Giang Miểu giải thích, hắn không muốn lâu lâu lại phải chạy tới cửa thành Tây đi mua củi lửa, “Ngài xem có thể cách…… Sáu ngày đưa một gánh lại đây cho ta được không?”

Giang Miểu nhanh chóng tính ra thời gian dùng hết số củi lửa này mà đưa ra đề nghị giao dịch lâu dài.

Trên mặt hán tử kia hiện ra một mạt vui mừng, vội vàng đáp ứng ngay. Hắn ta luôn ăn nói vụng về, bình thường muốn bán được một gánh củi lửa đều phải đứng ở đường cái nửa ngày trời, có đôi khi còn sẽ bị người ta chọn lựa ép giá, không nghĩ tới chuyến đi hôm nay thế mà có thể được một cuộc giao dịch lâu dài.