Chương 14: Tính toán

L*иg hấp lớn này có tổng cộng ba tầng, khi tầng thứ ba bán được một nửa, mấy người hàng xóm cùng sân mới đến. Mọi người vốn tính toán sáng sớm qua đây để giữ thể diện cho Giang Miểu, nhưng không nghĩ là việc buôn bán của hắn sẽ tốt như vậy, ngày hôm qua gói nhiều bánh bao như vậy, vậy mà đã bán gần xong rồi.

Giang Miểu thấy mọi người đến liền cười nói mời bọn họ ăn sáng liền bị Lưu đại nương từ chối.

“Hôm qua đã da mặt dày ăn không trả tiền thì cũng thôi, hôm nay cháu đã khai trương, có đạo lý nào lại để cho cháu mời khách?”

Những người khác cũng đều nói không cần, sau khi mọi người nói mấy câu, từng người lấy tiền ra mua bánh bao rồi mới đi. Sau khi bọn họ đi rồi, bên trong l*иg hấp còn dư lại hai cái bánh bao. Lão Đinh bán tào phớ ở bên cạnh hắn đã ngửi thấy mùi thơm từ sáng sớm, lúc này cũng nhịn không được nói muốn mua một cái nếm thử.

Giang Miểu rất hào phóng bọc một cái đưa qua nói mời ông ấy ăn. Cái này làm cho lão Đinh có chút ngượng ngùng, sau đó múc một chén tào phớ đưa lại cho Giang Miểu.

Có qua có lại thì mới lâu dài được, nếu chỉ có nhận không trả thì nhiều nhất hai ba lần sẽ không còn có lui tới nữa. Giang Miểu liền ăn chén tào phớ đó cùng cái bánh bao còn dư lại, ăn xong hắn cầm chén đến cái thùng gỗ bên cạnh rửa sạch rồi mới đem chén trả về. Sau khi cùng Lão Đinh chào hỏi qua, hắn liền khiêng đòn gánh đi trở về nhà.

Lúc này, trời mới sáng hẳn.

Sau khi trở lại chỗ ở, Giang Miểu lôi ngăn kéo dưới gánh hàng lấy tiền ra, nơi này tất cả đều là tiền đồng, có mới có cũ, nhưng ở trong mắt Giang Miểu chúng đều đặc biệt đáng yêu.

Hắn đem chúng nó đổ hết lên trên bàn, trước tiên bỏ riêng số tiền mà buổi sáng mang, sau đó xếp mười đồng tiền chồng lên một hàng.

Tổng cộng bán được 184 đồng! Giang Miểu trong lòng vui đến nở hoa, nhưng chờ đến khi hắn tính xong trướng mục thì mặt lại gục xuống dưới.

Số bánh bao kia cần dùng khoảng sáu cân bột mì, theo giá thị trường hắn hỏi thăm được hai ngày trước, loại bột mì tốt một chút cũng mất bảy văn một cân, loại kém hơn thì năm văn. Nguyên chủ mua chính là loại thứ hai, vậy tiêu hết 30 văn.

Nhân bên trong, củ cải thật ra không đắt, một rổ chỉ tốn bảy văn tiền, một văn tiền có thể mua hơn một cân. Tôm khô có chút đắt, hôm đó hắn mua hai mươi văn, không bỏ hết luôn, một lần tính ra khoảng trên dưới mười văn.

Thập Tam Hương một lần đại khái đổ mười văn tiền, mặt khác dầu muối hành gừng cộng lại đại khái một lần mất bốn văn tiền, các loại chi phí bên ngoài còn chưa tính, chỉ mấy cái này liền mất 61 văn. Nói cách khác, phí tổn ước chừng một phần ba, hắn còn không có tính tiền nhân công, nếu tính ra thì tiền kiếm được càng ít.

Nhưng mà hôm nay hắn cũng mới chỉ là xem thử, ngày mai bán nhiều thêm một ít, là có thể kiếm càng nhiều chút. Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Miểu ôm cái bình ra, đếm một trăm văn bỏ vào bình, còn lại thì đặt ở bên ngoài chi tiêu.

Ngày hôm qua bột mì dùng làm bánh bao nên giờ không còn nhiều lắm, cần đi mua thêm. Củi lửa cũng chỉ dư lại mấy khối, cũng cần làm người đưa hai gánh lại đây. Còn có nhân bánh bao, hắn ngày hôm qua chỉ làm nhân củ cải tôm khô, hôm nay cần đi xem có thể mua được nhân khác hay không, cần phải làm khẩu vị phong phú một chút.