Chương 33: Quá Không Công Bằng

Thấy tình huống này, mọi người nhao nhao cách xa. Hai đứa con trai của Hạ thợ săn là Hạ Thiết Sinh và Hạ Đồng Sinh không nhìn nổi. Thế này là ỷ đông hϊếp yếu mà, quá không công bằng!

Hai người muốn tiến lên lại bị mẹ Lưu thị giữ chặt.

Tôn lão thái thái cũng chạy tới kéo hai đứa cháu trai, không cho bọn họ xen vào việc của người khác. Liễu Bỉnh Đức không thể đứng nhìn, hắn ta đang muốn tiến lên thì Liễu Tiêu Tráng đã vung nắm đấm về phía Liễu Tiêu Vân.

Liễu Tiêu Vân không tránh không né, lập tức xuất kích, tóm cánh tay ghì khuỷu tay, dùng sức vặn một cái, còn chua thấy rõ chuyện gì xảy ra thì cánh tay của Liễu Tiêu Tráng đã bị bẻ gãy.

Liễu Tiêu Tráng "A" một tiếng, đầu đổ mồ hôi lạnh, lui về sau mấy bước.

Liễu Tiêu Phong nôn nóng xông lên. Ánh mắt Liễu Tiêu Vân tối sầm, tung ra một cước, đạp hắn ta bay xa năm thước. Liễu Tiêu Cường sốt ruột, từ phía sau ghìm chặt cổ của Liễu Tiêu Vân. Liễu Tiêu Vân hơi khom người, mạnh mẽ làm một cái ném qua vai, hung hăng đập đập gã xuống đất, cả buổi vẫn không đứng dậy được. Mọi người khϊếp sợ, Vân nha đầu lợi hại như vậy từ lúc nào!

Trong vòng mấy hơi thở, lấy một đánh ba!

Liễu Như Sơn vốn giằng co với Liễu Tiêu Minh, hai người vẫn chưa ra tay, thấy ba đứa con trai trong nháy mắt đều bị hạ gục, gã thoáng cái đầu óc quay cuồng. Liễu Tiêu Minh nghe muội muội nói nàng nhặt được bí tịch võ công, học được võ công, nhưng huynh ấy chưa từng thấy, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.

Huynh ấy vừa giằng co với Liễu Như Sơn, vừa nói với muội muội: "Muội muội, võ công của muội cũng dạy cho ca ca mấy chiêu đi!"

Liễu Tiêu Vân lắc lắc tay, không cho là đúng: "Ca, võ công trong thiên hạ, không nằm ngoài ba chữ, nhanh, chuẩn, ác!"

Liễu Như Sơn biết hôm nay bốn cha con bọn họ không tìm lại được mặt mũi: "Tiêu Minh, ta là trưởng bối của cháu, không chấp nhặt với cháu!"

Liễu Bỉnh Đức thở phì phò đi tới: "Liễu Như Sơn, ngươi còn biết mình là trưởng bối hả, có ai ầm ĩ như hai nhà các ngươi không! Thật sự không được thì các ngươi rời khỏi đội ngũ Liễu gia thôn đi, muốn đi đâu thì đi!"





Liễu Như Sơn nhìn bốn đứa con trai đều bị thương ở mức độ khác nhau, trong lòng tức giận, lại bị lý chính phê bình vài câu trước mặt mọi người, lại càng chứa một bụng lửa, nhưng không có chỗ trút.

Gã không thể nổi giận với lý chính, trừ phi gã không muốn theo mấy người lý chính tới phía nam nữa. Ngẫm lại ngọn nguồn của tất cả tai vạ đều là do con gái Liễu Tiêu Châu!

Đang yên đang lành ngươi chọc Vân nha đầu làm gì, mấy ngày hôm trước đã trúng hai bạt tai, mặt sưng phù như đầu heo còn không nhớ lâu. Chỉ trách Vân nha đầu ra tay quá độc ác, một chút mặt mũi cũng không chừa cho người đại bá là gã!

Trong lòng Liễu Như Sơn còn đang trách cứ Liễu Tiêu Vân, lại không ngẫm lại bản thân. Con gái gã độc ác muốn lấy mạng người ta, phế một tay của nàng ta là còn nhẹ.

Liễu gia thôn không có đại phu, bình thường các thôn dân phát sốt đều lên y quán hoặc tiệm thuốc trên trấn khám chữa. Bây giờ hơn nửa đêm đi đâu tìm đại phu, ở Liễu gia thôn chỉ có mẹ Hạ thợ săn là biết một chút y thuật, cũng chính là Tôn lão thái thái.

Bình thường Hạ thợ săn và hai đứa con trai của hắn ta lên núi đi săn khó tránh khỏi va chạm, có ngã bị thương, đυ.ng bị thương, hoặc bị rắn rết cắn bị thương, đều là Tôn lão thái thái chuẩn bị chút thảo dược đắp lên. Chưa kể hiệu quả cũng không tệ lắm.

Hà thị cầm một túi trứng gà đi tới, giọng điệu lấy lòng: "Tôn đại nương, người làm phúc, khám chữa cho mấy đứa trẻ của cháu với!"

Phu thê Hạ thợ săn không lên tiếng, bọn họ không muốn xen vào việc của người khác. Hạ Thiết Sinh và Hạ Đồng Sinh trừng nãi nãi, ý là không cho bà ấy qua. Ai kêu bốn cha con Liễu Như Sơn ỷ đông hϊếp yếu. Như thế rất tốt, để Vân nha đầu đánh đi! Đáng đời!

Tôn lão thái thái đã có chủ trương, bà ấy ra hiệu cho con dâu Lưu thị nhận trứng gà.

Sau đó đứng dậy nói với Hà thị: "Lão bà tử ta cũng không hiểu cái gì là y thuật, chỉ là biết mấy loại thảo dược mà thôi. Trời tối, đừng làm chậm trễ mấy đứa bé!"

Hà thị chỉ cười: "Xem như người giúp một việc đi! Cảm ơn người!"

"Vậy được rồi!" Tôn lão thái thái đã nhận lời.