“Con chờ một chút, mẹ lập tức ra đón con!”
Vừa nghe là Đường Hoan trở về, Hình Thúy nhanh chóng chạy vào trong nhà đi kêu Mạnh Trạch Ngôn, kêu anh dẫn ba cái thứ hung dữ đó rời đi, đừng làm chậm trễ con dâu bà về nhà.
Ngày mai vẫn còn dùng đến mấy con chó này, Mạnh Trạch Ngôn cũng lười đi thêm một chuyên, nên nghĩ tới việc để bọn nó ở sân trước một đêm. Có thể là do buổi chiều chơi quá vui, nên lúc này ba con chó có hơi rửng mỡ, thấy người liền sủa.
Đường Hoan ngồi xổm ở chân tường, chờ mẹ chồng ra đón.
Mấy con chó đen này được chăm sóc rất tốt, thân mình khoẻ mạnh, lông tóc sáng bóng, rất khí phách.
Ba con chó khí phách nhìn chằm chằm Đường Hoan, cô đáng thương hề hề ngồi xổm ở chân tường, không dám làm động tác lớn nào khác, sợ chúng nó cho rằng cô đang khıêυ khí©h.
Mạnh Trạch Ngôn ra tới, nhìn một vòng ở bên ngoài, mới tìm thấy Đường Hoan đang ngồi xổm ở chân tường.
Giống một đứa nhỏ đáng thương bị khi dễ.
Nắm lấy ba sợi dây thừng dắt chúng nó sang một bên, Mạnh Trạch Ngôn cười kêu Đường Hoan đứng lên: “Đứng dậy đi về nhà đi, yên tâm, chúng nó không cắn người.”
Đường Hoan đứng lên, không rảnh nói chuyện với Mạnh Trạch Ngôn, dùng hết sức bình sinh chạy vào trong sân.
Chạy thẳng một mạch không quanh co lòng vòng.
Sau khi chạy vào trong sân, Đường Hoan đi về phòng cất cặp sách, tiếp theo liền chạy tới phòng bếp tìm mẹ chồng, cô muốn hỏi chuyện ba con chó kia là như thế nào?
Anh chồng muốn nuôi chó ở trong nhà sao?
Hình Thúy hiểu rõ Đường Hoan đang nghĩ gì, biết cô đang sợ hãi nên nhỏ giọng nói với cô: “Mẹ sẽ không cho nó nuôi ở trong nhà, mẹ nhìn cũng thấy sợ hãi. Bên phía bộ đội có chuẩn bị phòng ở cho nó, nó muốn nuôi thì tự mang về mà nuôi.”
Mạnh Trạch Ngôn được điều đến quân khu bên này, dựa theo cấp bậc quân hàm sẽ có chỗ ở tương xứng, chẳng qua là hiện giờ anh còn chưa đi báo danh.
Đường Hoan gật đầu, nói chuyện phiếm với mẹ chồng ở trong bếp, thuận tiện giúp đỡ bà lột hành tỏi gì đó.
Lúc ông Mạnh tan tầm trở về cũng bị ba con chó doạ sợ một hồi, nhưng ông ấy cũng không cảm thấy quá sợ hãi, còn cảm thấy ba con chó này cũng không tồi.
Lúc ăn cơm chiều, Hình Thúy cố ý nói với Mạnh Trạch Ngôn, mấy con chó này không thể nuôi trong nhà được, nếu anh thật sự muốn nuôi thì hãy mang đi nơi khác.
Mạnh Trạch Ngôn cười cười: “Mẹ, con không nuôi, tầm hai ngày nữa sẽ trả về cho Lượng Tử.”