Chương 46: Tặng Quà, Chắc Chắn Sẽ Vừa Lòng 4

Ba con chó miệng con nào cũng lớn, cắn xuống một cái chắc cũng mất một miếng thịt!

Lương Nhị Bản chật vật chạy trốn, thậm chí còn muốn chạy ra bên ngoài, nhưng chạy tới cửa mới phát hiện cửa đã bị khoá, mà anh ta lại không có thời gian mở khóa.

Chậm trễ vài giây là mấy con chó lớn có thể đuổi theo anh ta.

Anh ta còn muốn bắt Mạnh Trạch Ngôn chặn mấy con chó cho mình, nhưng lại bị Mạnh Trạch Ngôn xách lên ném trở về sô pha.

Cả buổi chiều hôm đó, nhà họ Lương vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, tại sao hàng xóm bên cạnh lại không có ai chạy đến xem thử?

Mạnh Trạch Ngôn coi như đang xem xiếc thú, xem rất chăm chú.

Ngay từ Lương Nhị Bản muốn uy hϊếp sẽ báo nguy, nhưng sau cũng chỉ có thể xin tha, quần áo trên người anh ta đã bị xé nát, trên ngực còn nát hơn ăn xin trên đường.

Nếu anh ta muốn báo cảnh sát, Mạnh Trạch Ngôn cũng không để ở trong lòng, anh ta chỉ tới tặng quà. Hơn nữa anh còn có nhân chứng chứng minh bọn họ đã hẹn trước chuyện tới cửa tặng quà.

Anh đưa quà đến, Lương Nhị Bản không thích món quà này, đây chính là vấn đề của Lương Nhị Bản, làm gì có quan hệ với người tặng quà là anh đâu?

Đến cuối cùng Lương Nhị Bản chỉ lên trời thề sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu, sẽ làm người tốt, Mạnh Trạch Ngôn mới dắt ba con chó lớn trở về.



Không phải anh tin tưởng vào mấy lời nói bậy của Lương Nhị Bản, mà là thời gian cũng không còn sớm, phải về nhà ăn cơm.

Trước khi đi Mạnh Trạch Ngôn còn lưu lại một câu: “Ngày mai gặp lại.”

Ngày mai anh còn tới nữa, Lương Nhị Bản có thể tận tình lựa chọn tìm người giúp đỡ hoặc là chạy trốn.

Đường Hoan tan học về nhà, từ xa đã thấy một đoàn đông đúc đen nghịt. Đến gần mới thấy rõ là ba con chó đen lớn, con này so với con kia càng thêm dọa người.

Đừng nói về nhà, Đường Hoan còn chưa đi đến trước mặt, mấy con chó lớn đã hướng tới phía cô mà kêu gâu gâu lên.

Ngừng bước chân, Đường Hoan không dám đi tiếp, sợ chó lớn thoát khỏi dây thừng.

Tại sao cửa nhà bọn họ có nhiều chó lớn như vậy?

Hình Thúy ở trong sân nghe thấy tiếng chó kêu, nói với bên ngoài: “Tiểu Hoan ~ con về rồi sao?”

Hình Thúy cũng sợ hãi ba cái thứ hung dữ do Mạnh Trạch Ngôn mang về, mỗi lần chúng nó ở bên ngoài kêu to, bà đều phải hướng ra ngoài hỏi lại một lần.

“Mẹ ~ là con.” Bị ba con chó nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, lòng bàn chân Đường Hoan dịch đến chỗ chân tường, đáp lời với người bên trong.