Cách nhà bọn họ một con phố, nhưng Mạnh Trạch Ngôn không nhớ rõ nơi này lại có nhà nào gọi là nhà họ Lương: “Tên khá tốt, chiều nay mày có ở nhà không?”
Lương Nhị Bản nhìn người đàn ông bên cạnh giống như tên ngốc, biết anh hèn nhưng không nghĩ lại hèn đến mức này, bị hai ba câu của anh ta doạ cho sợ!
Ra vẻ phong lưu mà vuốt tóc, Lương Nhị Bản từ trên cao nhìn xuống nói: “Tao ở nhà, mày muốn đến nhận lỗi sao? Nhớ phải đem theo nhiều đồ đến biết không?”
Mạnh Trạch Ngôn cong môi gật đầu: “Yên tâm, đảm bảo sẽ khiến mày vừa lòng.”
“Thằng nhóc, mày đừng doạ tao, tao biết nhiều người, loại như mày chỉ giống như đùa giỡn thôi!”
Run run chân nói lời đe doạ xong, Lương Nhị Bản giống như một con gà trống thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Mạnh Trạch Ngôn trở về cửa sổ mua đồ ăn sáng, sau đó cầm lấy đi ra ngoài.
Nghe Lương Nhị Bản hạ thấp Đường Hoan như vậy, đáy lòng anh có chút chua xót, cô nhỏ gầy như thế nhưng phải thừa nhận nhiều ác ý như vậy.
Bên này, Đường Hoan đã thu dọn xong cặp sách, đi tới trạm giao thông công cộng, bỏ lỡ dịp chạm mặt với Mạnh Trạch Ngôn một cách hoàn hảo.
Sớm như vậy tới chờ giao thông công cộng chỉ có thể là học sinh, cô vừa lên xe liền nhìn thấy Phùng Tư Tư đang ngồi ở phía trước, Phùng Tư Tư cười vẫy tay với cô, chỉ chỉ vị trí ở bên cạnh chính mình.
Chỗ ngồi này là cô ấy cố ý để lại cho Đường Hoan, người khác muốn ngồi nhưng cô ấy không cho.
Đường Hoan mua vé xong, đi đến bên cạnh Phùng Tư Tư ngồi xuống, cười chào hỏi với cô ấy: “Buổi sáng tốt lành Tư Tư.”
Rất ít người chào hỏi bằng cách nói buổi sáng tốt lành, nghe rất Tây.
Phùng Tư Tư cũng cười đáp lại cô: “Buổi sáng tốt lành Hoan Hoan.”
Quả nhiên phong cách Tây, nghe cũng Tây, mà đáp lại cũng rất Tây!
“Sau này chúng ta chỉ ngồi chuyến xe này, mỗi ngày mình sẽ giữ chỗ cho cậu.” Phùng Tư Tư cảm thấy quyết định của chính mình vô cùng chính xác, cô có được một chị em tốt vừa mềm mại lại còn rất Tây!
“Được!” Đường Hoan không chút do dự mà đáp ứng, vì trốn Mạnh Trạch Ngôn cô mới đuổi kịp chuyến xe này, không nghĩ tới lại vừa lúc gặp được Phùng Tư Tư.
Phùng Tư Tư là người thích nói chuyện, còn Đường Hoan là người có thể lắng nghe.
Phùng Tư Tư nói rõ ràng tình huống của chính mình, năm nay cô ấy mười chín, học lại hai năm, vất vả lắm mới bổ sung được thành tích của các môn, kết quả lúc thi đại học lại bỏ thêm một môn tiếng Anh, mà môn tiếng Anh của cô ấy lại không đạt tiêu chuẩn.