Mấy ngày sau đó, khi Tô Mạch vẫn tiếp tục học bài luyện đề thì nhận được tin nhắn của Philip.
[Tôi vừa đến Dogas tinh, sắp tới sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh của các học viện.]
Tô Mạch lướt qua tin nhắn một chút, cũng không có dự định đáp lại, bởi vì chuyện này luôn diễn ra khi quan hệ của họ được thiết lập, rõ ràng là quan hệ hợp tác, đứa nhỏ này liền cứng rắn biến nó thành quan hệ cấp trên cấp dưới, việc gì cũng báo cáo.
Đúng lúc này lại có một vài tiếng "đinh, đinh" từ quang não phát ra, đây là âm thanh báo hiệu kiện hàng đã đặt được đưa tới rồi.
Tô Mạch đóng quang bình lại, đứng dậy ra ngoài lấy hàng, cô muốn chuẩn bị thử nghiệm chút đồ vật.
Từ trong kiện hàng, Tô Mạch lấy ra một khối ngọc đã được cắt gọt thành một tấm thẻ dày nửa đốt ngón tay.
Loại ngọc này chính là loại ngọc đắt đỏ ở địa cầu trước mạt thế, tuy rằng đã có chút mất giá khi tiến vào thời đại tinh tế nhưng cũng là một vật trang trí vừa đẹp vừa bền.
Tất nhiên giá cũng không rẻ tí nào, nội tâm Tô Mạch nhỏ máu.
Cô thở dài một hơi tự an ủi bản thân, ít nhất thứ này so với mấy cái thứ kia vẫn rẻ hơn một chút.
Đặt toàn bộ số ngọc đã mua lên bàn, ít nhất cũng có bốn đến năm khối. Tô Mạch đặt một khối ngọc trước mặt, hai mắt nhắm lại sau đó tiến vào trạng thái ngưng thần, tinh thần lực trong cơ thể như nước lũ tuôn trào ra ngoài, trong dòng nước lũ màu bạc ấy, vật thể trong suốt lấp lóe ánh hào quang màu vàng lập tức trở thành điểm nhấn, vô cùng nổi bật.
Tìm thấy rồi.
Giống như có một bàn tay đưa ra nắm lấy vật thể ấy, kéo nó ra khỏi dòng nước lũ.
Khi Tô Mạch mở mắt ra, trước mặt cô đã xuất hiện một đồ vật thon dài được làm gần như bằng ngọc, đó là một cây bút thư pháp, thân bút gần như trong suốt làm cho những ký tự đang phát ra quang mang vàng kim bên trong càng thêm nổi bật.
Nhưng chỉ trong vài cái chớp mắt, thân bút đang tản ra ánh sáng kia trở nên tối dần rồi hoàn toàn biến thành một tác phẩm bình thường từ ngọc, những ký tự cũng biến mất vô tung. Thân bút trơn nhẵn không còn trong suốt, bên ngoài như được phủ thêm một tầng sương mờ che giấu những bí ẩn trong nó.
Tô Mạch cầm trên tay cây bút, tuy rằng trong [Thế Giới] đã lấy ra được, nhưng dù gì cũng không phải thế giới thực, cảm giác tự nhiên có chút khác biệt, cho đến tận lúc này, Tô Mạch mới thực sự có chút cảm giác thực tế, cô không nằm mơ mà đã thực sự sống ở nơi đó.
Vậy cũng có nghĩa là...
Ánh mắt Tô Mạch dừng lại trên miếng ngọc, nhẹ nhàng cầm lên, tay cầm bút bắt đầu di chuyển một cách từ tốn, giống như một người điêu khắc ngọc cẩn thận chạm trổ hoa văn cho tác phẩm của mình.
Khi tay cầm bút dừng lại, Tô Mạch đưa miếng ngọc đến gần để quan sát, hơi thở cũng bất giác thả nhẹ.
Phía trên miếng ngọc là một ký tự đang tỏa ra ánh sáng từ đường nét của nó, ánh sáng không hề chói mắt ngược lại vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng Tô Mạch cũng chỉ liếc mắt nhìn một chút, đối với cô, những thứ ánh sáng đó cũng chỉ là bề ngoài, quan trọng nhất là tác dụng thực sự của nó.
Tô Mạch đặt miếng ngọc xuống bàn, ngón tay khẽ chạm vào ký tự, rõ ràng chỉ là một hoa văn được viết ra, thế nhưng lúc này lại giống như một thiết bị được kích hoạt, phía trên miếng ngọc bắt đầu hình thành một lớp màng chắn bao phủ xung quanh nó.
Là thật!
Ánh mắt Tô Mạch đầy kích động, việc xuyên qua cho tới bây giờ vẫn giống như một giấc mơ, bất cứ lúc nào bạn muốn chạm tay vào giấc mơ ấy, nó liền sẽ biến mất.
Nhưng vào thời điểm này, miếng ngọc này đang khẳng định với Tô Mạch, rằng tất cả những thứ cô học được, tất cả những gì cô bỏ ra đều sẽ được đền đáp.
Bắt đầu cầm miếng ngọc tiếp theo lên, Tô Mạch lại ở trên đó vẽ ra những hoa văn khác nhau, cho tới khi hết ngọc, Tô Mạch mới thở phào nhẹ nhõm đem tất cả đều cất đi.
Sau đó liền bước vào khoang mô phỏng, tiến vào [Thế Giới], có những chuyện cô bắt buộc phải làm.
Việc đầu tiên...kiếm tiền.