Chương 1: Xuyên Trở Lại

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, âm thanh thiết bị đang không ngừng đo lường sinh mệnh đột nhiên báo động.

[Giá trị sinh mệnh đang giảm xuống dưới mức an toàn 37%]

[Giá trị sinh mệnh đang giảm xuống dưới mức an toàn 23%]

"Tình hình bệnh có biến đổi xấu, mau tiến hành cấp cứu."

Thiếu nữ nằm trong khoang chữa trị vẫn yên tĩnh như vậy, l*иg ngực phập phồng nhẹ nhàng tựa như đang ngủ, cho dù sinh mệnh đang lâm nguy cũng không có bất cứ một dấu hiệu khác nào ngoài màn hình bên ngoài đang liên tục biểu hiện.

Tạp âm và tiếng người ồn ào không ngừng vang lên hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ yên tĩnh trong khoang.

"Giá trị sinh mệnh không có dấu hiệu tăng lên."

[Giá trị sinh mệnh báo động 5%]

[Giá trị sinh mệnh báo động 3%]

Bác sĩ và các hộ sĩ đang điều khiển thiết bị đến nước này chỉ có thể biểu hiện bất lực, trơ mắt nhìn giá trị sinh mệnh tiến đến 0.

[Giá trị sinh mệnh báo động 1%]

[Giá trị sinh mệnh...]

Âm thanh máy móc chói tai đột nhiên dừng lại.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

"Phanh" cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh vào trong.

Một người phụ nữ với dáng vẻ lo lắng bước nhanh vào.

Cũng đúng lúc này.

[Giá trị sinh mệnh của bệnh nhân đang tăng lên nhanh chóng 15%]

Bác sĩ nhanh chóng phản ứng lại.

"Mau kiểm tra kỹ tình hình chi tiết của bệnh nhân."

Hộ sĩ bắt đầu hối hả điều khiển thiết bị.

Dấu hiệu sinh mệnh tăng lên chưa chắc đã là dấu hiệu đáng mừng, có một số căn bệnh, dấu hiệu sinh đang bình thường đột nhiên tăng mạnh và sau đó rơi thẳng xuống 0.

[Giá trị sinh mệnh của bệnh nhân vượt qua ngưỡng an toàn 26%]

"Báo cáo, bệnh nhân không có dấu hiệu bệnh RT43."

"Báo cáo, dị năng không có dáu hiệu bạo động."

"Báo cáo, tinh thần lực không có dấu hiệu bạo động."

...

Âm thanh khoang chữa trị báo cáo giá trị mệnh cứ từ tốn mà vang lên mỗi khi vượt một ngưỡng.

Mọi người trong phòng nhìn chằm chằm vào màn hình khoang chữa trị, tình hình chợt lên chợt xuống, khiến cho mọi người không nhịn được mà căng chặt thân thể.

[Giá trị sinh mệnh của bệnh nhân đạt 100%]

Ngay khi máy móc thông báo giá trị sinh mệnh đạt 100%, tất cả dường như đều ngưng thở.

Không cho tất cả lo lắng bao lâu, âm thanh thông báo vang lên đánh vỡ tất cả.

[...Bệnh nhân có dấu hiệu thức tỉnh.]

"Mau, mau kiểm tra."

...

[Đánh giá tình trạng của bệnh nhân phù hợp để tiếp xúc với môi trường bên ngoài, tình trạng: Tốt.]

Ngay sau tỉnh lại, Tô Mạch chỉ nhìn thấy trần nhà màu trắng qua lớp kính trong suốt, nghe âm thanh máy móc bên cạnh thì cô đoán bản thân đang ở trong khoang chữa trị.

Có lẽ là vì hôn mê quá lâu nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, phải mất một lúc lâu, Tô Mạch mới nhận thức được.

Trong lòng ngực dâng trào sức nóng mạnh mẽ.

Cuối cùng cũng có thể về nhà.

Nằm trong khoang chữa trị, dù xung quanh toàn là dịch chữa trị không cứng như giường đệm nhưng Tô Mạch vẫn không thể điều khiển thân thể vô lực, hay thậm chí chỉ đơn giản là cổ để quan sát xung quanh.

Ngay lúc này, lớp kính trong suốt trên khoang đột nhiên mở ra, từ tầm mắt của mình Tô Mạch nhìn thấy mái tóc màu bạch kim xuất hiện, một đôi mắt màu tím huyền bí quen thuộc.

Sự lo lắng không thể che giấu trong mắt đối phương làm cho vành mắt Tô Mạch đỏ ửng lên, đôi mắt lam ngọc nháy mắt đã trào dâng nước mắt.

Cổ họng như nghẹn lại chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

"mẹ...mẹ ơi!"

"Mẹ đây rồi, Mạch Mạch của mẹ."

Người phụ nữ cẩn thận bế thân thể nhỏ nhắn của thiếu nữ ra khỏi khoang chữa trị đặt lên giường bệnh vừa được hộ sĩ di chuyển đến bên cạnh.

Tô Mạch có lẽ là vì quá mức xúc động, thành công điều khiển hai cánh tay vô lực ôm lấy người ấy.

Tô Tĩnh cũng nhịn không được đỏ ửng vành mắt, dịu dàng vỗ về.

...

Mất một lúc lâu để bình tĩnh lại, Tô Mạch buông tay ra nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía mẹ đứng bên cạnh, tai vẫn lắng nghe câu hỏi của bác sĩ, chút sức lực còn lại dường như chỉ đủ để trả lời một vài câu hỏi.

Đột nhiên "Phanh" cửa phòng bệnh lại bị đẩy mạnh sang một bên.