Chương 18

Mùi hoa xuất hiện rồi biến mất rất nhanh, ngay sau đó những cánh hoa lần lượt khô héo, mép hoa cháy đen rơi khỏi cành. Lúc này bóng quỷ ngoài cửa cũng phát ra một tiếng rít, như thể đang sợ hãi điều gì đó rồi bỏ đi.

Hoàn Mộ Hành cau mày, đưa tay vén rèm giường lên, chân trần giẫm xuống sàn nhà.

Ánh mắt anh đầu tiên là dừng lại ở những dấu tay còn sót lại trên khung cửa, sau đó mới chú ý đến bông hoa nghênh xuân đã khô héo trên bàn.

Anh bước tới vân vê một cánh hoa, nhưng cánh hoa ố vàng cháy rụi lập lập tức nát vụn rơi xuống đầu ngón tay anh.

"Nhị gia." Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Trần Nhị: "Ngài không sao chứ?"

“Không có gì.” Hoàn Mộ Hành nói, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh hoa: “Trần Tam đi rồi à?”

“Cậu ấy đi rồi, gia.”

“Ừ.” Hoàn Mộ Hành lãnh nhạt đáp: “Cậu đi xuống đi.”

"Vâng, gia."



Trong từ đường, Giản Sơ Thất và Trần Tam nhìn nhau.

Trần Tam: "... Cậu nhìn tôi làm gì?"

Giản Sơ Thất: "Nhìn xem vì sao anh lại tới nơi này. Gia của các anh bảo anh đến à?"

Không sai, quả thực tối nay gia của bọn họ đã bảo anh ta đến xem thử, bởi vì đêm nay đạo trưởng Quảng Vân sẽ túc trực bên linh cữu trong từ đường.

Trần Tam có chút khó hiểu, đi một chuyến này, chẳng lẽ gia muốn anh ta tận mắt chứng kiến

năng lực của đạo trưởng Quảng Vân sao?

Nhưng chuyện đó không phải đã được xác nhận rồi sao?

"Tại sao cậu cũng ở đây?" Trần Tam hỏi.

Giản Sơ Thất: "Tôi đến đây giúp đỡ đạo trưởng."

Trần Tam nghe vậy, không khỏi cười nhạo nói: "Cậu thì có thể giúp cái gì? Giúp kéo chân à?”

Từ đường đêm nay "náo nhiệt" thực sự. Mấy người bạn của Chu Thuận, ba người đồng nghiệp của Ngô Nhị Ngưu đều tới.

Đạo trưởng Quảng Vân ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ trước quan tài của Ngô Nhị Ngưu, nghe cuộc trò chuyện giữa Giản Sơ Thất và Trần Tam, thầm nghĩ, đương nhiên là hỗ trợ đối phó với quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu, hoặc là chỉ cần ta không kéo chân sau của tiểu tổ tông là được.

Nói thật, nếu không có Giản Sơ Thất ở đây, ông ta cũng không có tự tin. Sờ soạng xấp lá bùa dày cộp trong ngực, lúc này mới yên lòng một chút.

Sở dĩ bạn bè của Chu Thuận đều có mặt ở từ đường tối nay là vì đạo trưởng Quảng Vân nói rằng quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu sẽ tiếp tục hại người. Chu Thuận là người đầu tiên, bọn họ là sẽ người tiếp theo, trốn không thoát được.

Cho dù ban ngày bọn họ có xin lỗi Ngô Nhị Ngưu thì việc xúc phạm và va chạm đã xảy ra rồi, không phải cứ xin lỗi là quỷ sẽ chấp nhận. Đắc tội quỷ hồn, đặc biệt là oan hồn đột tử thì sẽ phải chuẩn bị sẵn tâm lý để trả giá.

Quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu đã hại chết Chu Thuận, âm khí dâng trào. Nếu không chú ý hơn nữa thì tối nay sẽ có thêm vài người chết.

Đạo trưởng Quảng Vân bảo tất cả bọn họ đến từ đường đợi.

Đám bạn của Chu Thuận thì thầm.

"Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Chúng ta phải đợi ở đây đến sáng sao?"

"Ha oáp." Có người ngáp một cái nói: “Buồn ngủ quá, hay là chúng ta quay về đi. Đã muộn như vậy mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, các người thật sự tin quỷ hồn Ngô Nhị Ngưu có thể xuất hiện sao?"

"Nhưng cậu nhìn cái chết kỳ lạ của Chu Thuận đi... Không thể không tin."

“Cơ mà, thi thể của Ngô Nhị Ngưu để ở đây, chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?”

"Đợi thêm một chút nữa đi."

Có người tò mò, vì sao tối nay ba người đồng nghiệp đưa thi thể của Ngô Nhị Ngưu về thôn Ngọc Thạch cũng có mặt tại từ đường?

Hỏi xong, một người xấu hổ trả lời: "Dù sao cũng làm thuê cùng nhau nên đến tiễn anh ta... Ờm, đạo trưởng Quảng Vân của các người thật sự có bản lĩnh sao? Rất lợi hại à?"

Một người bạn của Chu Thuận thấp giọng nói: "Đạo trưởng tất nhiên là có bản lĩnh thật. Trong thôn của chúng tôi đã xảy ra một số chuyện kỳ

quái, chính là đạo trưởng Quảng Vân đã giúp đỡ. Dù sao, trưởng thôn cũng rất tin tưởng ông ấy."

“Nếu quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu thực sự đến hại người, ở thôn Ngọc Thạch này, ngoại trừ đạo trưởng Quảng Vân ra thì không ai có thể giải quyết được.”

Người đồng nghiệp nghe xong tỏ vẻ suy tư.

Cũng rảnh rỗi không có việc gì để làm, Trần Tam cũng thấp giọng thắc mắc: "Ngô Nhị Ngưu đã chết rồi, Chu Thuận cũng đã chết, còn là bị Ngô Nhị Ngưu hại chết. Nếu có quỷ hồn của Ngô Nhị Ngưu thì liệu có quỷ hồn của Chu Thuận không? Anh ta có trở thành quỷ không?"

Nghi hoặc của Trần Tam chủ yếu là lầm bầm nói với chính mình, lại không ngờ Giản Sơ Thất sẽ trả lời.

"Không có đâu."