Chương 19

Trần Tam ngẩng đầu lên.

Giản Sơ Thất nói: "Một người sau khi chết muốn trở thành quỷ thì thời gian, địa điểm và sự kiện, ba thời cơ này không thể thiếu thứ gì."

“Người đã chết hoặc là tràn đầy tiếc nuối, có điều lo lắng, không thể buông bỏ được, hoặc là bị tra tấn, đau đớn đến chết, tràn ngập oán khí. Chỉ những người như vậy chết đi mới có khả năng trở thành quỷ ở lại dương gian.”

"Nếu không, người vừa chết sẽ lập tức bước lên cầu Nại Hà đi luân hồi chuyển thế. Quỷ hồn cũng không thể dễ dàng ở lại thế gian. Cái gọi là thất đầu hồi hồn chỉ là tục lệ tang lễ mà thôi."

“Nếu mọi người sau khi chết đều có thể trở thành quỷ ở lại dương gian, vậy chẳng phải sẽ hỗn loạn sao.”

Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt của Giản Sơ Thất nửa sáng nửa tối, không hiểu sao trông có vẻ trang nghiêm và nghiêm túc.

Trần Tam kinh ngạc nhìn cậu, nói: "Những chuyện này ngươi biết rõ nhỉ, học được từ đạo trưởng Quảng Vân à?"

Giản Sơ Thất còn chưa kịp nói chuyện thì ở bên kia, một người bạn của Chu Thuận cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

"Mẹ kiếp, ở đây lãng phí gần hết thời gian một đêm, lão tử phải đi về ngủ đây. Làm gì có quỷ hồn lấy mạng gì, đúng là tự mình doạ mình. Có bản lĩnh thì bảo thằng đó đến tìm tôi đi. Chỉ doạ được các người, các người không đi thì tôi đi."

"Này, Xuyên Tử, đợi thêm một lát đi."

"Không được, đạo trưởng Quang Vân nói đêm nay chúng ta không thể ở một mình, cậu đừng vội rời đi."

Nhưng những người khác không khuyên được Xuyên Tử, anh ta cứ khăng khăng phải rời khỏi từ đường.

Trương Quảng Vân không để lại chút dấu vết nào nhìn Giản Sơ Thất, thấy cậu không nói lời nào nên cũng ngồi ngay ngắn bất động, điệu bộ giống như lão thần.

Xuyên Tử rời khỏi từ đường, tay cầm một ngọn đèn dầu để soi sáng.

Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng mờ sao thưa, duỗi tay không thấy rõ năm ngón, gió còn ù ù thổi qua, đêm lạnh ập vào, khiến trong lòng anh ta cảm thấy lạnh lẽo.

Vừa rời khỏi từ đường, Xuyên Tử không khỏi hối hận.

Xung quanh tối đen yên tĩnh như vậy, cây cối nhà cửa lờ mờ, anh ta không dám đi bộ một mình trở về.

Nhưng bảo anh ta quay lại từ đường, thì anh ta lại không có mặt mũi nào.

Đã ra tới ngoài rồi, Xuyên Tử nghiến răng nghiến lợi, lấy hết dũng khí dự định cứ như vậy về nhà.

Anh ta vừa bước được hai bước, “tí tách”… Âm thanh rõ ràng của nước vang lên sau lưng anh ta.

Một hơi thở ẩm ướt dường như đọng lại trên chóp mũi Xuyên Tử.

“Tí tích”, tiếng nước lại đến gần hơn nữa.

Thân thể Xuyên Tử cứng ngắc không dám động đậy. Anh ta cúi đầu nhìn xuống, ngọn đèn dầu trong tay khẽ lay động, khiến ngọn lửa cũng theo đó mà đung đưa.

Ánh nến mờ ảo ban đầu dường như đã bị nhuộm thành màu xanh lục, lộ ra bầu không khí bất thường.

Cuối cùng Xuyên Tử cũng cảm thấy sợ hãi, mặt mày hoảng sợ, toàn thân run rẩy.

Anh ta có thể cảm nhận được một sự tồn tại lạnh lẽo và ẩm ướt phía sau mình, rất gần, gần đến mức lông tai anh ta dựng đứng cả lên, tim đập thình thịch liên hồi.

“Tí tích”, lần này những giọt nước rơi xuống trên vai anh ta, một bàn tay trắng xanh, sưng phồng khó coi đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta, sắp bóp lấy cổ anh ta.

Xuyên Tử kinh hãi hét lên một tiếng, nhắm mắt, vung ngược ngọn đèn dầu trong tay ném văng ra, sau đó vừa lăn vừa bò, nhanh chóng quay người chạy ngược về từ đường.

"Đạo trưởng, đạo trưởng, cứu mạng!"

Trương Quảng Vân nghe thấy tiếng hét chói tai thê lương thảm thiết bên ngoài thì giật mình, lập tức đứng dậy khỏi đệm hương bồ, trông thấy Xuyên Tử chật vật gục dưới chân mình.

Cùng lúc đó, những ngọn nến trong từ đường nháy mắt bị dập tắt.

Từng cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, khiến người ta bất giác rùng mình một cái.

Trần Tam lập tức đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Này, đồ ngốc nhà cậu đừng có chạy lung tung đấy."

Giản Sơ Thất ngoan ngoãn đáp lời rồi thành thật đứng yên trong góc.

Trương Quảng Vân tay cầm lá bùa, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Đột nhiên, cửa từ đường đóng sầm lại, không để lại một khe hở nào, như muốn nhốt tất cả bọn họ ở bên trong.

Những lá cờ tang không gió mà tự bay, chiếu rọi lên vách tường như những bóng quỷ giương nanh múa vuốt, đáng sợ đến mức khiến đám bạn của Chu Thuận và ba người đồng nghiệp vội vàng trách xa, sợ hãi co rúm lại với nhau, miệng gào lên gọi đạo trưởng Quảng Vân.

"Tí tích"… Những giọt nước bắt đầu nhỏ xuống từ trần nhà.