Tử Thần Của Những Kẻ Ác.
Đó là danh xưng của vị anh hùng chính nghĩa được cả thế giới tôn thờ.
Nàng là Trình Yên - Sát thủ số 1 trực thuộc tổ chức sát thủ S.
Sự tồn tại của Trình Yên chính là sự tồn tại nghịch thiên nhất mà ông trời tạo ra.
Một người sống ở thế giới hiện đại, nhưng lại mang trong mình sức mạnh vượt xa người thường.
Liệu sự tồn tại của Trình Yên là do có người cố ý sắp đặt, hay thật chất bản thân nàng vốn dĩ đã mang trong người sứ mệnh đặt biệt nào đó?
25 năm trước.
Chùa Hoàng Giáp
Trong một căn phòng tối đen của phía Tây chùa Hoàng Giáp có hai người đàn ông ăn mặc đạo bào màu đen trắng đan xen ngồi đối diện nhau đánh xuống từng quân cờ nhỏ. Nhìn vào bàn cờ, người ta lại không hiểu quân nào mới là quân đen, quân nào lại là quân trắng. Vì quân cờ mà cả hai người đang cầm đều chỉ có duy nhất một màu trong suốt.
Lúc này, người đàn ông mặc đạo bào màu trắng đột nhiên cầm lên một quân cờ, ông không do dự chần chừ gì mà thẳng tấp đặt xuống
Quân cờ cuối cùng được hạ, màu sắc của những quân cờ trong suốt cũng dần hiện lên hai màu trắng đen rõ ràng.
Đạo sĩ đạo bào trắng lúc này mới cong lên khóe môi nở một nụ cười nhạt nói: "Thời thế đã định, đứa trẻ còn lại cũng nhanh chóng xuất hiện."
Ông đứa mắt nhìn ra màn đêm xa xăm thông qua cửa sổ, lại chuyển mắt nhìn về phía đạo sĩ đạo bào đen như muốn xin ý kiến gì đó.
"Có lẽ, số phận của hai đứa trẻ đó đều đã được tính toán kỹ càng."
"Thiên đạo...xem ra cũng làm được một chuyện tốt."
Đạo sĩ đạo bào đen nói xong, không kiềm được thở dài một hơi. Trong đầu ông khi này hiện lên hình ảnh mơ hồ của hai nữ tử, một người mặc bộ y phục cổ trang màu vàng ánh kim nhàn nhạt, người kia lại khoác lên mình một bộ hồng y.
Hình ảnh thay phiên luân chuyển, rồi lại dần dần rõ ràng hơn. Bây giờ, cả hai đạo sĩ lại có thể nghe được rõ ràng đoạn hội thoại của cả hai ngươi.
"Thanh Long tỷ tỷ, có phải chúng ta sẽ chết không?". Thiếu nữ ngây ngô đưa đôi mắt sợ hãi nhìn về phía tỷ tỷ của mình. Thanh âm của nàng mang theo mấy phần e dè lo sợ, nhu nhu nhược nhược mà nói ra.
Thanh Long xoay người, hướng một đôi mắt đầy thâm tình lại ôn nhu mang theo một tia trấn an nhìn hướng Chu Tước nhỏ. Nàng đưa tay, xoa xoa đầu tiểu bảo bối nhà mình. Giọng nói dịu dàng nhưng lại mang phần kiên định nói: "Yên Yên đừng sợ, cho dù có chuyện gì tỷ tỷ cũng sẽ bảo hộ muội, che chở muội đời đời kiếp kiếp."
Tiểu Chu Tước lo lắng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Muội không muốn, muội muốn ở bên tỷ tỷ, tỷ tỷ ở nơi nào muội ở đó. Chúng ta mãi mãi bên nhau được sao?"
"Hảo, chúng ta mãi mãi bên nhau, muội ở đâu tỷ ở đó, tỷ đi đâu cũng đưa muội theo. Yên Yên ngoan, đừng lo lắng. Muội ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại mọi chuyện đều qua đi, chúng ta lại lần nữa trở về Thần Cung. An an tĩnh tĩnh sống tiếp những ngày tháng yên bình."
Câu nói vừa dứt, hình ảnh cũng được thu lại. Đạo sĩ đạo bào trắng nghe được cuộc đàm thoại của hai người liền nhịn không được đau xót, ông ta thấp giọng nói.
"Đại đạo vô tình, thế nhưng lần này ta hi vọng Thiên Đạo có tình một chút. Cũng hi vọng hai tiểu Thần Thú kia có thể thực hiện lời hứa chưa kịp hoàn thành."
Đạo sĩ đạo bào đen lại tiếp lời: "Trăm vạn năm qua đi không biết khi hai tiểu Thần Thú kia gặp lại nhau mọi chuyện sẽ thế nào. Năm xưa thiên địa nợ họ bây giờ đoạn tình cảm đó có lẽ cũng nên bắt đầu lần nữa."
"Chỉ là...kết quả ra sao...vẫn tùy thuộc vào người."
25 năm sau.
Đông Thành.
"Nhiệm vụ hoàn thành."
Thanh âm máy móc lành lạnh vang lên, lời nói truyền qua bộ đàm trả lời lại tiếng nói từ bên phía tổ chức.
Trình Yên hoàn thành nhiệm vụ chỉ với một đường dao sắc nhỏ đâm thẳng vào tim. Nàng đi đến bên cạnh xác chết, cẩn thận quan sát thân thể của người đàn ông. Ánh mắt sắc lạnh lướt từ vị trí bị đâm lên đến khuôn mặt trắng bệch rồi lại dừng lại đến chiếc ngọc bội màu xanh lam rơi ra trên nền đất. Trình Yên nhíu mi, nàng hơi khom người nhặt lên ngọc bội lật qua lật lại quan sát một lúc lâu.
Đột nhiên, ngọc bội như cảm nhận sự được hơi ấm quen thuộc, nó bắt đầu có dị biến. Một màu lam ánh sáng lóe lên, bao trùm toàn bộ không gian. Thời gian diễn ra sự kiện ly kỳ này thật chất rất nhanh, nhanh đến mức Trình Yên còn không kịp phản ứng đã bị kéo vào một không gian độc lập tách biệt. Mà giờ phút này, thần trí của Trình Yên đã trở nên mơ hồ, mí mắt nàng nặng trĩu, rơi vào một trận hôn mê.